古诗词

风入松·题王叔明听松图

顾太清

乱山深处有人家。luàn shān shēn chù yǒu rén jiā。
细路欹斜。xì lù yī xié。
长松万树围茅屋,响寒涛、天际青霞。zhǎng sōng wàn shù wéi máo wū,xiǎng hán tāo tiān jì qīng xiá。
曲涧平铺略约,飞泉高挂檐牙。qū jiàn píng pù lüè yuē,fēi quán gāo guà yán yá。
幽人肥遁厌烦哗。yōu rén féi dùn yàn fán huā。
云水生涯。yún shuǐ shēng yá。
携筇来有谈经客,露疏窗、萝薜周遮。xié qióng lái yǒu tán jīng kè,lù shū chuāng luó bì zhōu zhē。
陋室居之何陋,满堂金玉无加。lòu shì jū zhī hé lòu,mǎn táng jīn yù wú jiā。
顾太清

顾太清

顾太清(1799-1876),名春,字梅仙。原姓西林觉罗氏,满洲镶蓝旗人。嫁为贝勒奕绘的侧福晋。她为现代文学界公认为“清代第一女词人”。晚年以道号“云槎外史”之名著作小说《红楼梦影》,成为中国小说史上第一位女性小说家。其文采见识,非同凡响,因而八旗论词,有“男中成容若(纳兰性德),女中太清春(顾太清)”之语[1] 。顾太清不仅才华绝世,而且生得清秀,身量适中,温婉贤淑。令奕绘钟情十分。虽为侧福晋一生却诞育了四子三女,其中几位儿子都有很大作为。 顾太清的作品>>

猜您喜欢

祝英台近·柘龙潭,用吴梦窗韵

顾太清

古松阴,幽涧底,流水漱山股。gǔ sōng yīn,yōu jiàn dǐ,liú shuǐ shù shān gǔ。
红叶寒烟,飞鸟自来去。hóng yè hán yān,fēi niǎo zì lái qù。
苍茫草界羊踪,霜封樵径,石头滑、舆夫相语。cāng máng cǎo jiè yáng zōng,shuāng fēng qiáo jìng,shí tóu huá yú fū xiāng yǔ。
酌清俎。zhuó qīng zǔ。
穿林瑟瑟风吹,阴崖望堆素。chuān lín sè sè fēng chuī,yīn yá wàng duī sù。
缥缈峰头,指点过来路。piāo miǎo fēng tóu,zhǐ diǎn guò lái lù。
平临佛刹巍峨,钟声初起,梵音散、诸天花雨。píng lín fú shā wēi é,zhōng shēng chū qǐ,fàn yīn sàn zhū tiān huā yǔ。

菩萨蛮·西观音洞

顾太清

朝阳初上岩头树。cháo yáng chū shàng yán tóu shù。
清晨步入蚕丛路。qīng chén bù rù cán cóng lù。
云隐小红墙。yún yǐn xiǎo hóng qiáng。
钟声发上方。zhōng shēng fā shàng fāng。
高碑书故事。gāo bēi shū gù shì。
苔藓侵碑字。tái xiǎn qīn bēi zì。
大士坐莲台。dà shì zuò lián tái。
莲花何处开。lián huā hé chù kāi。

菩萨蛮·东观音洞

顾太清

斜肠乍转夕阴结。xié cháng zhà zhuǎn xī yīn jié。
观音古洞寒泉冽。guān yīn gǔ dòng hán quán liè。
黄叶拥禅关。huáng yè yōng chán guān。
山僧终日闲。shān sēng zhōng rì xián。
石桥通曲径。shí qiáo tōng qū jìng。
树杪栖乌定。shù miǎo qī wū dìng。
修竹暗森森。xiū zhú àn sēn sēn。
悠然净客心。yōu rán jìng kè xīn。

菩萨蛮·西峰寺

顾太清

罗喉岭下苍烟织。luó hóu lǐng xià cāng yān zhī。
乱云深谷披荆棘。luàn yún shēn gǔ pī jīng jí。
红叶被山阿。hóng yè bèi shān ā。
寒林废塔多。hán lín fèi tǎ duō。
寺门残照里。sì mén cán zhào lǐ。
古洞余荒址。gǔ dòng yú huāng zhǐ。
殿角秀长春。diàn jiǎo xiù zhǎng chūn。
花开日日新。huā kāi rì rì xīn。

菩萨蛮·登石景山天空寺望浑河

顾太清

浑河东岸孤峰起。hún hé dōng àn gū fēng qǐ。
崔巍绝顶浮图峙。cuī wēi jué dǐng fú tú zhì。
陡辟四天门。dǒu pì sì tiān mén。
天空只树园。tiān kōng zhǐ shù yuán。
登高同策马。dēng gāo tóng cè mǎ。
陟彼寻兰若。zhì bǐ xún lán ruò。
竞渡俯长桥。jìng dù fǔ zhǎng qiáo。
霜华晓未消。shuāng huá xiǎo wèi xiāo。

广寒秋题慈相上人竹林晏坐小照

顾太清

琅玕阴里,是心清净,晏坐了无余说。láng gān yīn lǐ,shì xīn qīng jìng,yàn zuò le wú yú shuō。
岩花涧草任风吹,更不许、纷纷饶舌。yán huā jiàn cǎo rèn fēng chuī,gèng bù xǔ fēn fēn ráo shé。
西方何处,长安道远,且向这边休歇。xī fāng hé chù,zhǎng ān dào yuǎn,qiě xiàng zhè biān xiū xiē。
扫除一切性光圆,本来法、无生无灭。sǎo chú yī qiè xìng guāng yuán,běn lái fǎ wú shēng wú miè。

浪淘沙·慢久不接云姜信,用柳耆卿韵

顾太清

又盼到、冬深不见,故人消息。yòu pàn dào dōng shēn bù jiàn,gù rén xiāo xī。
况当雪后,几枝寒梅,绿萼如滴。kuàng dāng xuě hòu,jǐ zhī hán méi,lǜ è rú dī。
对暗香疏影思佳客。duì àn xiāng shū yǐng sī jiā kè。
细思量、两地相思,怕梦里、行踪无准,各自都成悲戚。xì sī liàng liǎng dì xiāng sī,pà mèng lǐ xíng zōng wú zhǔn,gè zì dōu chéng bēi qī。
无极。wú jí。
九回柔肠,十分幽怨,几度写付宫阕,鸿雁空延伫,虽暂成小别,也劳心力。jiǔ huí róu cháng,shí fēn yōu yuàn,jǐ dù xiě fù gōng què,hóng yàn kōng yán zhù,suī zàn chéng xiǎo bié,yě láo xīn lì。
回首当初,在众香国里花同惜。huí shǒu dāng chū,zài zhòng xiāng guó lǐ huā tóng xī。
恁无端、寒来暑往,天天使人疏隔。nèn wú duān hán lái shǔ wǎng,tiān tiān shǐ rén shū gé。
知何时、共剪西窗烛,万千言与语,叨叨向说。zhī hé shí gòng jiǎn xī chuāng zhú,wàn qiān yán yǔ yǔ,dāo dāo xiàng shuō。
却还愁,说不尽、从前相忆。què hái chóu,shuō bù jǐn cóng qián xiāng yì。

一丛花·题湘佩《鸿雪楼词选》

顾太清

雪泥鸿爪旧游踪。xuě ní hóng zhǎo jiù yóu zōng。
南北任飘蓬。nán běi rèn piāo péng。
花帘昔有吟诗侣,喜天游、邂逅初逢。huā lián xī yǒu yín shī lǚ,xǐ tiān yóu xiè hòu chū féng。
彩笔一支,新诗千首,名重浙西东。cǎi bǐ yī zhī,xīn shī qiān shǒu,míng zhòng zhè xī dōng。
哀而不怨宛从容。āi ér bù yuàn wǎn cóng róng。
珠玉粲玲珑。zhū yù càn líng lóng。
鸳鸯绣了从君看,度金针、灭尽裁缝。yuān yāng xiù le cóng jūn kàn,dù jīn zhēn miè jǐn cái fèng。
大块文章,清奇格调,不减古人风。dà kuài wén zhāng,qīng qí gé diào,bù jiǎn gǔ rén fēng。

蟾宫曲·立春

顾太清

畅晴和、好是今朝。chàng qíng hé hǎo shì jīn cháo。
律转青阳,冶叶昌条。lǜ zhuǎn qīng yáng,yě yè chāng tiáo。
暖入屠苏,宜春剪字,彩胜云翘。nuǎn rù tú sū,yí chūn jiǎn zì,cǎi shèng yún qiào。
碧琉璃、房拢日高。bì liú lí fáng lǒng rì gāo。
绣帘儿、东风细飘。xiù lián ér dōng fēng xì piāo。
腊雪全消。là xuě quán xiāo。
春到人间,柳宠花矫。chūn dào rén jiān,liǔ chǒng huā jiǎo。

伊州三台·猗兰曲

顾太清

兰兮生自空山。lán xī shēng zì kōng shān。
流出幽香世间。liú chū yōu xiāng shì jiān。
清露润芳颜。qīng lù rùn fāng yán。
托离骚、美人意传。tuō lí sāo měi rén yì chuán。
休夸雾鬓烟鬟。xiū kuā wù bìn yān huán。
不与群花并看。bù yǔ qún huā bìng kàn。
描写入冰弦。miáo xiě rù bīng xián。
数芬芳、算伊占先。shù fēn fāng suàn yī zhàn xiān。

醉太平·题蓉桂双白头图

顾太清

金风素秋。jīn fēng sù qiū。
露华暗浮。lù huá àn fú。
天光夜色幽幽。tiān guāng yè sè yōu yōu。
挂凉蟾一钩。guà liáng chán yī gōu。
芙蓉太柔。fú róng tài róu。
木犀更幽。mù xī gèng yōu。
白头同宿枝头。bái tóu tóng sù zhī tóu。
笑鸳鸯逐流。xiào yuān yāng zhú liú。

风光好·春日

顾太清

好时光。hǎo shí guāng。
渐天长。jiàn tiān zhǎng。
正月游蜂出蜜房。zhèng yuè yóu fēng chū mì fáng。
为人忙。wèi rén máng。
探春最是沿河好。tàn chūn zuì shì yán hé hǎo。
烟丝袅。yān sī niǎo。
谁把柔条染嫩黄。shuí bǎ róu tiáo rǎn nèn huáng。
大文章。dà wén zhāng。

浪淘沙·登香山望昆明湖

顾太清

碧瓦指离宫。bì wǎ zhǐ lí gōng。
楼阁飞崇。lóu gé fēi chóng。
遥看草色有无中。yáo kàn cǎo sè yǒu wú zhōng。
最是一年春好处,烟柳空蒙。zuì shì yī nián chūn hǎo chù,yān liǔ kōng méng。
湖水自流东。hú shuǐ zì liú dōng。
桥影垂虹。qiáo yǐng chuí hóng。
三山秀气为谁钟。sān shān xiù qì wèi shuí zhōng。
武帝旌旗都不见,盛世难逢。wǔ dì jīng qí dōu bù jiàn,shèng shì nán féng。

貂裘换酒题扇头“鸡声茅店月,人迹板桥霜”画意

顾太清

飒飒西风冷。sà sà xī fēng lěng。
挂林稍、微茫淡月,碧空澄净。guà lín shāo wēi máng dàn yuè,bì kōng chéng jìng。
己被鸡声催人起,落落溪桥幽径。jǐ bèi jī shēng cuī rén qǐ,luò luò xī qiáo yōu jìng。
舞黄叶、随风不定。wǔ huáng yè suí fēng bù dìng。
店舍无烟关山远,渐轮蹄、惊动栖乌醒。diàn shě wú yān guān shān yuǎn,jiàn lún tí jīng dòng qī wū xǐng。
襟袖裂,晓塞劲。jīn xiù liè,xiǎo sāi jìn。
新霜路滑鞭敲镫。xīn shuāng lù huá biān qiāo dèng。
板桥头、萧萧寒溜,明星尚烱。bǎn qiáo tóu xiāo xiāo hán liū,míng xīng shàng jiǒng。
指点前村依稀见,野火孤灯相映。zhǐ diǎn qián cūn yī xī jiàn,yě huǒ gū dēng xiāng yìng。
望不尽、鱼天耿耿。wàng bù jǐn yú tiān gěng gěng。
一片朝霞烘远树,涌红暾、宿草霜华净。yī piàn cháo xiá hōng yuǎn shù,yǒng hóng tūn sù cǎo shuāng huá jìng。
云断处,误山影。yún duàn chù,wù shān yǐng。

寿楼春·送春

顾太清

吁嗟乎春归。xū jiē hū chūn guī。
奈匆匆不住,轻送芳菲。nài cōng cōng bù zhù,qīng sòng fāng fēi。
几处园林池馆,落红霏霏。jǐ chù yuán lín chí guǎn,luò hóng fēi fēi。
无意绪,裁春衣。wú yì xù,cái chūn yī。
想去年、百花开时。xiǎng qù nián bǎi huā kāi shí。
记剪烛山楼,看花古寺,回首梦依稀。jì jiǎn zhú shān lóu,kàn huā gǔ sì,huí shǒu mèng yī xī。
谁能禁,东风吹。shuí néng jìn,dōng fēng chuī。
倚栏干几曲,心与时违。yǐ lán gàn jǐ qū,xīn yǔ shí wéi。
又是杨花糁径,海棠垂丝。yòu shì yáng huā sǎn jìng,hǎi táng chuí sī。
春已去,人如斯。chūn yǐ qù,rén rú sī。
更那堪、幽思空悲。gèng nà kān yōu sī kōng bēi。
对芳草深庭,帘拢未垂双燕飞。duì fāng cǎo shēn tíng,lián lǒng wèi chuí shuāng yàn fēi。