古诗词

送瓯宁大尹章文郁复任

杨荣

吾乡风土冠七闽,建瓯二邑相比邻。wú xiāng fēng tǔ guān qī mǐn,jiàn ōu èr yì xiāng bǐ lín。
清和之风此融结,山水秀异民心淳。qīng hé zhī fēng cǐ róng jié,shān shuǐ xiù yì mín xīn chún。
风淳俗朴无乖戾,从古迄今称易治。fēng chún sú pǔ wú guāi lì,cóng gǔ qì jīn chēng yì zhì。
况当圣世仁化行,令长人人尽良吏。kuàng dāng shèng shì rén huà xíng,lìng zhǎng rén rén jǐn liáng lì。
章君自是钱唐彦,早入成均与髦选。zhāng jūn zì shì qián táng yàn,zǎo rù chéng jūn yǔ máo xuǎn。
骥足高腾迥出群,牛刀小试初为县。jì zú gāo téng jiǒng chū qún,niú dāo xiǎo shì chū wèi xiàn。
治成绰有昔贤风,人方卓茂与鲁恭。zhì chéng chuò yǒu xī xián fēng,rén fāng zhuó mào yǔ lǔ gōng。
晨霜翳盖躬行学,春雨乘车出劝农。chén shuāng yì gài gōng xíng xué,chūn yǔ chéng chē chū quàn nóng。
六载守官如一日,蔼然仁惠声洋溢。liù zài shǒu guān rú yī rì,ǎi rán rén huì shēng yáng yì。
来朝仍著尚方履,课最重书考功笔。lái cháo réng zhù shàng fāng lǚ,kè zuì zhòng shū kǎo gōng bǐ。
关树生凉宿雨晴,还辞北阙向南行。guān shù shēng liáng sù yǔ qíng,hái cí běi quē xiàng nán xíng。
雨露浓沾双袖湿,江风遥送一帆轻。yǔ lù nóng zhān shuāng xiù shī,jiāng fēng yáo sòng yī fān qīng。
邑中耆老相望久,有待来临如父母。yì zhōng qí lǎo xiāng wàng jiǔ,yǒu dài lái lín rú fù mǔ。
长途风景秋正佳,马上看山莫回首。zhǎng tú fēng jǐng qiū zhèng jiā,mǎ shàng kàn shān mò huí shǒu。
我皇注意在爱民,守令于今务得人。wǒ huáng zhù yì zài ài mín,shǒu lìng yú jīn wù dé rén。
勉旃终始树嘉政,褒命行看下紫宸。miǎn zhān zhōng shǐ shù jiā zhèng,bāo mìng xíng kàn xià zǐ chén。

杨荣

明福建建安人,字勉仁,初名子荣。建文二年进士。授编修。成祖即位,入文渊阁,令更名荣。多次从成祖北巡及出塞,凡宣诏出令,及旗志符验,必得荣奏乃发。累官文渊阁大学士。永乐二十二年之役,抵达兰纳穆尔河,不见敌,议进止,惟荣与金幼孜言宜班师。帝从之。中途,帝卒。荣与幼孜以去京师远,秘不发丧。仁宗即位,累进谨身殿大学士,工部尚书。宣德元年,汉王朱高煦反,荣首请帝亲征。加少傅。正统三年进少师。荣历事四朝,谋而能断。与杨士奇、杨溥同辅政,并称三杨。卒谥文敏。有《后北征记》、《杨文敏集》。 杨荣的作品>>

猜您喜欢

题边文进花木翎毛

杨荣

翠袖逢春自不寒,湘江云散水漫漫。cuì xiù féng chūn zì bù hán,xiāng jiāng yún sàn shuǐ màn màn。
飞来青鸟知何处,误作仙源树里看。fēi lái qīng niǎo zhī hé chù,wù zuò xiān yuán shù lǐ kàn。

墨菊

杨荣

闻道柴桑景最幽,晚凉清兴到林丘。wén dào chái sāng jǐng zuì yōu,wǎn liáng qīng xīng dào lín qiū。
墨池一夜西风起,染出东篱一片秋。mò chí yī yè xī fēng qǐ,rǎn chū dōng lí yī piàn qiū。

题扇面小景

杨荣

一川澄练石梁孤,隔岸云林过雨馀。yī chuān chéng liàn shí liáng gū,gé àn yún lín guò yǔ yú。
松下老翁应有待,榖城何处更传书。sōng xià lǎo wēng yīng yǒu dài,gǔ chéng hé chù gèng chuán shū。

题扇面小景

杨荣

石桥流水带斜晖,应有人家隔翠微。shí qiáo liú shuǐ dài xié huī,yīng yǒu rén jiā gé cuì wēi。
坐久不知明月上,露华偏湿薜萝衣。zuò jiǔ bù zhī míng yuè shàng,lù huá piān shī bì luó yī。

题雪梅

杨荣

姑射仙姿不涴尘,还教滕六助精神。gū shè xiān zī bù wò chén,hái jiào téng liù zhù jīng shén。
那知一段冰霜态,付与时人为写真。nà zhī yī duàn bīng shuāng tài,fù yǔ shí rén wèi xiě zhēn。

题画

杨荣

谁家老屋枕溪濆,十里青山半是云。shuí jiā lǎo wū zhěn xī fén,shí lǐ qīng shān bàn shì yún。
此处更无尘迹到,只应啼鸟隔花闻。cǐ chù gèng wú chén jì dào,zhǐ yīng tí niǎo gé huā wén。

题画

杨荣

小桥流水漾晴沙,杖策归来日未斜。xiǎo qiáo liú shuǐ yàng qíng shā,zhàng cè guī lái rì wèi xié。
昨夜东风花落尽,一林高树锁烟霞。zuó yè dōng fēng huā luò jǐn,yī lín gāo shù suǒ yān xiá。

题画

杨荣

遥看瀑布落寒汀,野服乌巾自在行。yáo kàn pù bù luò hán tīng,yě fú wū jīn zì zài xíng。
好似匡山读书处,满林红叶夜猿声。hǎo shì kuāng shān dú shū chù,mǎn lín hóng yè yè yuán shēng。

题四景画

杨荣

十里晴山景嶂开,水边花木映亭台。shí lǐ qíng shān jǐng zhàng kāi,shuǐ biān huā mù yìng tíng tái。
此中风景应无限,自有兰舟载酒来。cǐ zhōng fēng jǐng yīng wú xiàn,zì yǒu lán zhōu zài jiǔ lái。

题四景画

杨荣

溪头垂柳拂青丝,溪水粼粼漾碧漪。xī tóu chuí liǔ fú qīng sī,xī shuǐ lín lín yàng bì yī。
想得幽居多胜概,芰荷风细雨凉时。xiǎng dé yōu jū duō shèng gài,jì hé fēng xì yǔ liáng shí。

题四景画

杨荣

万叠青山隐薜萝,千寻瀑布落银河。wàn dié qīng shān yǐn bì luó,qiān xún pù bù luò yín hé。
白云冉冉生衣上,红叶离离满涧阿。bái yún rǎn rǎn shēng yī shàng,hóng yè lí lí mǎn jiàn ā。

题四景画

杨荣

千仞瑶华拥翠峦,深深林密玉光寒。qiān rèn yáo huá yōng cuì luán,shēn shēn lín mì yù guāng hán。
轻舟一棹归何处,疑是山阴月夜看。qīng zhōu yī zhào guī hé chù,yí shì shān yīn yuè yè kàn。

五马图

杨荣

霜蹄雾鬣气腾虹,日并天闲十二中。shuāng tí wù liè qì téng hóng,rì bìng tiān xián shí èr zhōng。
自是清时无战伐,四郊苜蓿老西风。zì shì qīng shí wú zhàn fá,sì jiāo mù xu lǎo xī fēng。

题折枝翎毛四首山桃画眉

杨荣

片片红霞入脸匀,妆成秾艳照青春。piàn piàn hóng xiá rù liǎn yún,zhuāng chéng nóng yàn zhào qīng chūn。
山禽亦有风流意,画得双蛾八字新。shān qín yì yǒu fēng liú yì,huà dé shuāng é bā zì xīn。

题折枝翎毛四首山桃画眉

杨荣

栀子花开素影低,哺雏野雀趁幽栖。zhī zi huā kāi sù yǐng dī,bǔ chú yě què chèn yōu qī。
上林更是春光好,莫与鹪鹩饮啄齐。shàng lín gèng shì chūn guāng hǎo,mò yǔ jiāo liáo yǐn zhuó qí。