古诗词

城南妇行

何景明

城南有寡妇,见客泣数行。chéng nán yǒu guǎ fù,jiàn kè qì shù xíng。
自言良家女,少小藏闺房。zì yán liáng jiā nǚ,shǎo xiǎo cáng guī fáng。
青春娇素手,白日照红妆。qīng chūn jiāo sù shǒu,bái rì zhào hóng zhuāng。
父母偏见怜,嫁我不出乡。fù mǔ piān jiàn lián,jià wǒ bù chū xiāng。
前年弥鲁乱,腥秽入我堂。qián nián mí lǔ luàn,xīng huì rù wǒ táng。
弟兄各战死,亲戚俱阵亡。dì xiōng gè zhàn sǐ,qīn qī jù zhèn wáng。
嗟哉华艳质,忍耻罹凶强。jiē zāi huá yàn zhì,rěn chǐ lí xiōng qiáng。
忧愁云发变,辛苦朱颜伤。yōu chóu yún fā biàn,xīn kǔ zhū yán shāng。
昨闻故夫在,息消通两方。zuó wén gù fū zài,xī xiāo tōng liǎng fāng。
百金赎我身,三年归旧疆。bǎi jīn shú wǒ shēn,sān nián guī jiù jiāng。
归来门巷异,人少蓬蒿长。guī lái mén xiàng yì,rén shǎo péng hāo zhǎng。
转盼夫亦死,儿女空在傍。zhuǎn pàn fū yì sǐ,ér nǚ kōng zài bàng。
薄田无耕犊,寒腊无完裳。báo tián wú gēng dú,hán là wú wán shang。
人生固有命,妾独遭此殃。rén shēng gù yǒu mìng,qiè dú zāo cǐ yāng。
况复官军至,烧焚庐井荒。kuàng fù guān jūn zhì,shāo fén lú jǐng huāng。
主将贪贿赂,百死不一偿。zhǔ jiāng tān huì lù,bǎi sǐ bù yī cháng。
朝廷自有法,出师亦有名。cháo tíng zì yǒu fǎ,chū shī yì yǒu míng。
妾身何足道,无乃乖天常。qiè shēn hé zú dào,wú nǎi guāi tiān cháng。
何景明

何景明

何景明(1483~1521)字仲默,号白坡,又号大复山人,信阳浉河区人。明弘治十五年(1502)进士,授中书舍人。正德初,宦官刘瑾擅权,何景明谢病归。刘瑾诛,官复原职。官至陕西提学副使。为“前七子”之一,与李梦阳并称文坛领袖。其诗取法汉唐,一些诗作颇有现实内容。有《大复集》。 何景明的作品>>

猜您喜欢

吾郡古要害地也闲居兴怀追咏古迹作诗八首

何景明

楚关申戌郁茫茫,野草春沙更断肠。chǔ guān shēn xū yù máng máng,yě cǎo chūn shā gèng duàn cháng。
山头僧住何年砦,山下人耕古战场。shān tóu sēng zhù hé nián zhài,shān xià rén gēng gǔ zhàn chǎng。

吾郡古要害地也闲居兴怀追咏古迹作诗八首

何景明

故谢城边溪水流,郢中风物更堪愁。gù xiè chéng biān xī shuǐ liú,yǐng zhōng fēng wù gèng kān chóu。
行人欲问阳春曲,此地犹传白雪楼。xíng rén yù wèn yáng chūn qū,cǐ dì yóu chuán bái xuě lóu。

题冯大京画兰

何景明

雨叶风花独柰寒,围春不借曲阑干。yǔ yè fēng huā dú nài hán,wéi chūn bù jiè qū lán gàn。
国香空谷无人见,映玉辉金画里看。guó xiāng kōng gǔ wú rén jiàn,yìng yù huī jīn huà lǐ kàn。

适坚山寺

何景明

谁谓高僧不可逢,出城西望有云松。shuí wèi gāo sēng bù kě féng,chū chéng xī wàng yǒu yún sōng。
骑驴不畏青泥坂,柱杖遥寻碧玉峰。qí lǘ bù wèi qīng ní bǎn,zhù zhàng yáo xún bì yù fēng。

贾西谷邀饮山寺朝信不至诗以促之

何景明

广文邀客寺亭幽,此是春山第二游。guǎng wén yāo kè sì tíng yōu,cǐ shì chūn shān dì èr yóu。
立马望君君不到,不知城市为谁留。lì mǎ wàng jūn jūn bù dào,bù zhī chéng shì wèi shuí liú。

雨中看花七首

何景明

溪上雨色晚来频,枝头花朵太禁春。xī shàng yǔ sè wǎn lái pín,zhī tóu huā duǒ tài jìn chūn。
满林熳烂谁觉汝,一树分明独恼人。mǎn lín màn làn shuí jué rǔ,yī shù fēn míng dú nǎo rén。

雨中看花七首

何景明

连朝风急雨滂沱,树头叶暗花不多。lián cháo fēng jí yǔ pāng tuó,shù tóu yè àn huā bù duō。
纵使明朝风雨息,苍苔狼藉柰愁何。zòng shǐ míng cháo fēng yǔ xī,cāng tái láng jí nài chóu hé。

雨中看花七首

何景明

昨朝日照花尽开,今朝雨多花可哀。zuó cháo rì zhào huā jǐn kāi,jīn cháo yǔ duō huā kě āi。
由来落花无根蒂,随风吹去又吹来。yóu lái luò huā wú gēn dì,suí fēng chuī qù yòu chuī lái。

雨中看花七首

何景明

正月已放山丹花,二月桃杏似云霞。zhèng yuè yǐ fàng shān dān huā,èr yuè táo xìng shì yún xiá。
城中少年紫骝马,日暮来寻碧玉家。chéng zhōng shǎo nián zǐ liú mǎ,rì mù lái xún bì yù jiā。

雨中看花七首

何景明

郭外春风次第来,杏花开后桃花开。guō wài chūn fēng cì dì lái,xìng huā kāi hòu táo huā kāi。
近城早花开已谢,狂风猛雨更相催。jìn chéng zǎo huā kāi yǐ xiè,kuáng fēng měng yǔ gèng xiāng cuī。

雨中看花七首

何景明

红花紫蕊千万枝,日夜雨打更风吹。hóng huā zǐ ruǐ qiān wàn zhī,rì yè yǔ dǎ gèng fēng chuī。
牡丹芍药莫太骤,暖日晴烟开不迟。mǔ dān sháo yào mò tài zhòu,nuǎn rì qíng yān kāi bù chí。

雨中看花七首

何景明

牡丹虽迟是花王,芍药留之殿春光。mǔ dān suī chí shì huā wáng,sháo yào liú zhī diàn chūn guāng。
好花元待后时发,秾李妖桃空自狂。hǎo huā yuán dài hòu shí fā,nóng lǐ yāo táo kōng zì kuáng。

任洪器草亭四首

何景明

蔀薝当午溪云度,花重寒枝阁晓庭。bù zhān dāng wǔ xī yún dù,huā zhòng hán zhī gé xiǎo tíng。
芳草闭门春寂寂,东风吹雨半池青。fāng cǎo bì mén chūn jì jì,dōng fēng chuī yǔ bàn chí qīng。

任洪器草亭四首

何景明

蔷薇深院无行迹,风到闲门扫绿苔。qiáng wēi shēn yuàn wú xíng jì,fēng dào xián mén sǎo lǜ tái。
明月满庭香袭袭,野塘新水藕花开。míng yuè mǎn tíng xiāng xí xí,yě táng xīn shuǐ ǒu huā kāi。

任洪器草亭四首

何景明

绕屋南山秋色静,数枝寒菊一篱烟。rào wū nán shān qiū sè jìng,shù zhī hán jú yī lí yān。
酒醒读罢秋声赋,风落松梢响石泉。jiǔ xǐng dú bà qiū shēng fù,fēng luò sōng shāo xiǎng shí quán。