古诗词

孤鹤篇

何景明

我家孤鹤李侯赠,霜仪皎洁三尺高。wǒ jiā gū hè lǐ hóu zèng,shuāng yí jiǎo jié sān chǐ gāo。
向人似矜短羽翼,失侣岂免长呼号。xiàng rén shì jīn duǎn yǔ yì,shī lǚ qǐ miǎn zhǎng hū hào。
赤霄青云暮延伫,天长路远飞不去。chì xiāo qīng yún mù yán zhù,tiān zhǎng lù yuǎn fēi bù qù。
日来秋塘啄苦蓼,时向空墙倚修树。rì lái qiū táng zhuó kǔ liǎo,shí xiàng kōng qiáng yǐ xiū shù。
忆昔初在山人家,雌雄和鸣闲且嘉。yì xī chū zài shān rén jiā,cí xióng hé míng xián qiě jiā。
夜寒对舞庭中月,日暮双栖岭上霞。yè hán duì wǔ tíng zhōng yuè,rì mù shuāng qī lǐng shàng xiá。
李侯平生重幽德,致此远自东吴国。lǐ hóu píng shēng zhòng yōu dé,zhì cǐ yuǎn zì dōng wú guó。
金栊玉槛脱相送,异种奇毛惜不得。jīn lóng yù kǎn tuō xiāng sòng,yì zhǒng qí máo xī bù dé。
一自天涯失旧行,垂头战羽空彷徨。yī zì tiān yá shī jiù xíng,chuí tóu zhàn yǔ kōng páng huáng。
朝闻横笛音相和,夕对鸣弦影自伤。cháo wén héng dí yīn xiāng hé,xī duì míng xián yǐng zì shāng。
荒阶雨湿多泥滓,毛翮摧颓风不起。huāng jiē yǔ shī duō ní zǐ,máo hé cuī tuí fēng bù qǐ。
奋迅那推一鹗先,昂藏且在群鸡里。fèn xùn nà tuī yī è xiān,áng cáng qiě zài qún jī lǐ。
吁嗟人世是还非,华表千年更一归。xū jiē rén shì shì hái fēi,huá biǎo qiān nián gèng yī guī。
蓬莱宫内青瑶树,会接文鹓比翼飞。péng lái gōng nèi qīng yáo shù,huì jiē wén yuān bǐ yì fēi。
何景明

何景明

何景明(1483~1521)字仲默,号白坡,又号大复山人,信阳浉河区人。明弘治十五年(1502)进士,授中书舍人。正德初,宦官刘瑾擅权,何景明谢病归。刘瑾诛,官复原职。官至陕西提学副使。为“前七子”之一,与李梦阳并称文坛领袖。其诗取法汉唐,一些诗作颇有现实内容。有《大复集》。 何景明的作品>>

猜您喜欢

登坚山寺绝顶真武庙二首

何景明

古庙坚山上,丹青碧藓封。gǔ miào jiān shān shàng,dān qīng bì xiǎn fēng。
游人不到处,一老自鸣钟。yóu rén bù dào chù,yī lǎo zì míng zhōng。
绝壁飞泉挂,危峰曲径通。jué bì fēi quán guà,wēi fēng qū jìng tōng。
岧峣一以望,顿觉世尘空。tiáo yáo yī yǐ wàng,dùn jué shì chén kōng。

登坚山寺绝顶真武庙二首

何景明

同来息心石,不避舍身台。tóng lái xī xīn shí,bù bì shě shēn tái。
洞里烟云出,窗中日月开。dòng lǐ yān yún chū,chuāng zhōng rì yuè kāi。
孤僧绝顶住,游客半空回。gū sēng jué dǐng zhù,yóu kè bàn kōng huí。
不尽登高兴,无人送酒来。bù jǐn dēng gāo xīng,wú rén sòng jiǔ lái。

近寺

何景明

梵宇频经处,林深入磬声。fàn yǔ pín jīng chù,lín shēn rù qìng shēng。
悬崖攀葛上,曲涧绕松行。xuán yá pān gé shàng,qū jiàn rào sōng xíng。
花鸟还春日,楼台即代城。huā niǎo hái chūn rì,lóu tái jí dài chéng。
亦知身是妄,从此学无生。yì zhī shēn shì wàng,cóng cǐ xué wú shēng。

登楼

何景明

孟夏游兹地,登楼慰所期。mèng xià yóu zī dì,dēng lóu wèi suǒ qī。
树阴深坐客,花晚更题诗。shù yīn shēn zuò kè,huā wǎn gèng tí shī。
满院红榴发,当檐白果垂。mǎn yuàn hóng liú fā,dāng yán bái guǒ chuí。
风情真可住,俗物苦相追。fēng qíng zhēn kě zhù,sú wù kǔ xiāng zhuī。

过杜家庄

何景明

山老频邀客,茅茨隔暮烟。shān lǎo pín yāo kè,máo cí gé mù yān。
闻鸡度绝峤,立马看飞泉。wén jī dù jué jiào,lì mǎ kàn fēi quán。
种柳非无地,栽麻亦有田。zhǒng liǔ fēi wú dì,zāi má yì yǒu tián。
谋生今已定,不用卜居篇。móu shēng jīn yǐ dìng,bù yòng bo jū piān。

过书院二首

何景明

书院新开日,文旌暂过时。shū yuàn xīn kāi rì,wén jīng zàn guò shí。
衣冠成小试,丝竹更相随。yī guān chéng xiǎo shì,sī zhú gèng xiāng suí。
冻柳依高堞,霜荷傍曲池。dòng liǔ yī gāo dié,shuāng hé bàng qū chí。
夜来占宝气,应向斗牛知。yè lái zhàn bǎo qì,yīng xiàng dòu niú zhī。

过书院二首

何景明

驻马高城畔,酣歌送落梅。zhù mǎ gāo chéng pàn,hān gē sòng luò méi。
风霜十月尽,杯酒众宾回。fēng shuāng shí yuè jǐn,bēi jiǔ zhòng bīn huí。
柳色含春动,笳声向晚催。liǔ sè hán chūn dòng,jiā shēng xiàng wǎn cuī。
故园无限意,行节为迟回。gù yuán wú xiàn yì,xíng jié wèi chí huí。

独坐

何景明

独坐孤灯静,忧心倍寂寥。dú zuò gū dēng jìng,yōu xīn bèi jì liáo。
横河当户转,落月去城遥。héng hé dāng hù zhuǎn,luò yuè qù chéng yáo。
泪向何时尽,魂从暗里销。lèi xiàng hé shí jǐn,hún cóng àn lǐ xiāo。
此身虽复在,甘与岁时飘。cǐ shēn suī fù zài,gān yǔ suì shí piāo。

独立

何景明

鼓绝孤城掩,溪傍春事残。gǔ jué gū chéng yǎn,xī bàng chūn shì cán。
岸霞晴映树,汀雨暮生寒。àn xiá qíng yìng shù,tīng yǔ mù shēng hán。
风外看花尽,烟中望柳繁。fēng wài kàn huā jǐn,yān zhōng wàng liǔ fán。
静观时物变,独立思千端。jìng guān shí wù biàn,dú lì sī qiān duān。

袁秀才书院芍药

何景明

亦是倾城色,开仍傍杏坛。yì shì qīng chéng sè,kāi réng bàng xìng tán。
日迟深院落,风转曲阑干。rì chí shēn yuàn luò,fēng zhuǎn qū lán gàn。
不恨先桃李,皆言胜牡丹。bù hèn xiān táo lǐ,jiē yán shèng mǔ dān。
春华惟在此,游客好相看。chūn huá wéi zài cǐ,yóu kè hǎo xiāng kàn。

李秀才圃中牡丹

何景明

此地无车马,名花亦自开。cǐ dì wú chē mǎ,míng huā yì zì kāi。
何须照罗绮,但遣绝尘埃。hé xū zhào luó qǐ,dàn qiǎn jué chén āi。
近水红云绽,凭阑白日回。jìn shuǐ hóng yún zhàn,píng lán bái rì huí。
姚黄与魏紫,空向洛阳栽。yáo huáng yǔ wèi zǐ,kōng xiàng luò yáng zāi。

李秀才书屋冬菊花

何景明

万树皆零落,亭亭独自栽。wàn shù jiē líng luò,tíng tíng dú zì zāi。
根深饱霜雪,花好烂池台。gēn shēn bǎo shuāng xuě,huā hǎo làn chí tái。
短鬓烦相映,孤怀为尔来。duǎn bìn fán xiāng yìng,gū huái wèi ěr lái。
凡花与众草,岁暮不同开。fán huā yǔ zhòng cǎo,suì mù bù tóng kāi。

赵生书堂竹

何景明

爱尔书堂竹,青青耐久看。ài ěr shū táng zhú,qīng qīng nài jiǔ kàn。
到门帷一径,入院迥千竿。dào mén wéi yī jìng,rù yuàn jiǒng qiān gān。
两映炉烟细,霜生簟色寒。liǎng yìng lú yān xì,shuāng shēng diàn sè hán。
晚来幽独兴,题句刻琅玕。wǎn lái yōu dú xīng,tí jù kè láng gān。

何景明

野水无人地,寒梅独自开。yě shuǐ wú rén dì,hán méi dú zì kāi。
花疏间翠筱,树古积苍苔。huā shū jiān cuì xiǎo,shù gǔ jī cāng tái。
岭雪春潜至,林风香暗来。lǐng xuě chūn qián zhì,lín fēng xiāng àn lái。
一枝犹可折,横笛暮休哀。yī zhī yóu kě zhé,héng dí mù xiū āi。

怀贾长教坛上杏花

何景明

山城疏雨过,绿草暗庭阴。shān chéng shū yǔ guò,lǜ cǎo àn tíng yīn。
坐爱三春树,怀君双杏林。zuò ài sān chūn shù,huái jūn shuāng xìng lín。
日长鸣鸟至,风静落花深。rì zhǎng míng niǎo zhì,fēng jìng luò huā shēn。
怅望高坛上,何由共尔吟。chàng wàng gāo tán shàng,hé yóu gòng ěr yín。