古诗词

鹊桥仙·寓园海棠

宋琬

东君忒巧,调朱搓粉,绣出红霞几幅。dōng jūn tè qiǎo,diào zhū cuō fěn,xiù chū hóng xiá jǐ fú。
朝来细雨一丝丝,似妃子、温泉初沐。cháo lái xì yǔ yī sī sī,shì fēi zi wēn quán chū mù。
风前欲语,烟中如睡,只合锦禽双宿。fēng qián yù yǔ,yān zhōng rú shuì,zhǐ hé jǐn qín shuāng sù。
枝闲啼罢不能巢,燕燕说、莺莺无福。zhī xián tí bà bù néng cháo,yàn yàn shuō yīng yīng wú fú。
宋琬

宋琬

宋琬(1614~1674)清初著名诗人,清八大诗家之一。字玉叔,号荔裳,汉族,莱阳(今属山东)人。顺治四年进士,授户部主事,累迁永平兵仆道、宁绍台道。族子因宿憾,诬其与闻逆谋,下狱三年。久之得白,流寓吴、越间,寻起四川按察使。琬诗入杜、韩之室,与施闰章齐名,有南施北宋之目,又与严沆、施闰章、丁澎等合称为燕台七子,著有《安雅堂集》及《二乡亭词》。 宋琬的作品>>

猜您喜欢

忆秦娥·秋感

宋琬

梧桐落。wú tóng luò。
秋来客睡何曾著。qiū lái kè shuì hé céng zhù。
何曾著。hé céng zhù。
万家砧杵,月明乌鹊。wàn jiā zhēn chǔ,yuè míng wū què。
人间信有风波恶。rén jiān xìn yǒu fēng bō è。
纷纷世俗成轻薄。fēn fēn shì sú chéng qīng báo。
成轻薄。chéng qīng báo。
五陵裘马,少年同学。wǔ líng qiú mǎ,shǎo nián tóng xué。

鹧鸪天·赠说书韩修龄

宋琬

豹尾班中侍从频。bào wěi bān zhōng shì cóng pín。
滑稽似尔绝无伦。huá jī shì ěr jué wú lún。
投壶那得天颜笑,只为恢谐郭舍人。tóu hú nà dé tiān yán xiào,zhǐ wèi huī xié guō shě rén。
枫欲落、雁来宾。fēng yù luò yàn lái bīn。
芜城明月恰逢君。wú chéng míng yuè qià féng jūn。
开元供奉今谁在,抵掌雍门泪满巾。kāi yuán gōng fèng jīn shuí zài,dǐ zhǎng yōng mén lèi mǎn jīn。

鹧鸪天·贺相者陈我白生子

宋琬

闻道明珠入掌中。wén dào míng zhū rù zhǎng zhōng。
充闾佳气霭融融。chōng lǘ jiā qì ǎi róng róng。
君家妙手如唐举,摩顶何须宝志公。jūn jiā miào shǒu rú táng jǔ,mó dǐng hé xū bǎo zhì gōng。
金作埒、玉为骢。jīn zuò liè yù wèi cōng。
凤毛五色自超宗。fèng máo wǔ sè zì chāo zōng。
弄璋错写休辞罚,试听啼声问阿翁。nòng zhāng cuò xiě xiū cí fá,shì tīng tí shēng wèn ā wēng。

鹧鸪天·同人约看玄墓梅花以雨不果返棹云间阻风四日舟中拨闷戏呈吴仲徵广文

宋琬

邓尉梅花二月天。dèng wèi méi huā èr yuè tiān。
欲携竹杖醉花边。yù xié zhú zhàng zuì huā biān。
无端甲子冥冥雨,不为游人巧作缘。wú duān jiǎ zi míng míng yǔ,bù wèi yóu rén qiǎo zuò yuán。
三泖路、九峰烟。sān mǎo lù jiǔ fēng yān。
石尤风起缆难牵。shí yóu fēng qǐ lǎn nán qiān。
轻帆半幅如飞鸟,羡杀东来鸭嘴船。qīng fān bàn fú rú fēi niǎo,xiàn shā dōng lái yā zuǐ chuán。

鹧鸪天·题樊会公小像

宋琬

曾向车中看璧人。céng xiàng chē zhōng kàn bì rén。
金丸珠勒冶城春。jīn wán zhū lēi yě chéng chūn。
只今老作青溪长,犹是当时折角巾。zhǐ jīn lǎo zuò qīng xī zhǎng,yóu shì dāng shí zhé jiǎo jīn。
姿卓荦、骨嶙峋。zī zhuó luò gǔ lín xún。
画师摩诘是前身。huà shī mó jí shì qián shēn。
知君埋照饶深意,新筑糟丘号酒民。zhī jūn mái zhào ráo shēn yì,xīn zhù zāo qiū hào jiǔ mín。

鹧鸪天·题佟寿民方伯三世图

宋琬

作砺为舟社稷臣。zuò lì wèi zhōu shè jì chén。
衮衣应许近星辰。gǔn yī yīng xǔ jìn xīng chén。
黑头宰相黄扉客,曾是维摩座上人。hēi tóu zǎi xiāng huáng fēi kè,céng shì wéi mó zuò shàng rén。
锵剑佩、握丝纶。qiāng jiàn pèi wò sī lún。
安排图画到麒麟。ān pái tú huà dào qí lín。
梦回须记青莲句,金粟如来是后身。mèng huí xū jì qīng lián jù,jīn sù rú lái shì hòu shēn。

鹧鸪天·遣怀

宋琬

咄咄书空唤奈何,自怜身世转蹉跎。duō duō shū kōng huàn nài hé,zì lián shēn shì zhuǎn cuō tuó。
长卿已倦秋风客。zhǎng qīng yǐ juàn qiū fēng kè。
坡老休嗔春梦婆。pō lǎo xiū chēn chūn mèng pó。
朝梵夹,暮渔蓑,闲中岁月易消磨。cháo fàn jiā,mù yú suō,xián zhōng suì yuè yì xiāo mó。
谁言白发无根蒂,只为穷愁种得多。shuí yán bái fā wú gēn dì,zhǐ wèi qióng chóu zhǒng dé duō。

虞美人·赋莉远游长儿子

宋琬

殊方流落频生子。shū fāng liú luò pín shēng zi。
舐犊真堪喜。shì dú zhēn kān xǐ。
寻医觅乳费商量。xún yī mì rǔ fèi shāng liàng。
何况他年婚嫁为他忙。hé kuàng tā nián hūn jià wèi tā máng。
生长东吴同燕旅。shēng zhǎng dōng wú tóng yàn lǚ。
不解齐人语。bù jiě qí rén yǔ。
故因犹有旧柴桑。gù yīn yóu yǒu jiù chái sāng。
待得青春作伴好还乡。dài dé qīng chūn zuò bàn hǎo hái xiāng。

虞美人·看花作

宋琬

朱朱粉粉东风面。zhū zhū fěn fěn dōng fēng miàn。
一夜开将遍。yī yè kāi jiāng biàn。
花神料得是针神。huā shén liào dé shì zhēn shén。
绣出枝枝叶叶一番新。xiù chū zhī zhī yè yè yī fān xīn。
黄鹂似向风姨诉。huáng lí shì xiàng fēng yí sù。
莫把花枝妒。mò bǎ huā zhī dù。
赵家姊妹易相嗔。zhào jiā zǐ mèi yì xiāng chēn。
试看南枝如笑北枝颦。shì kàn nán zhī rú xiào běi zhī pín。

虞美人·遣怀

宋琬

一从勘破邯郸梦。yī cóng kān pò hán dān mèng。
遇饮长须痛。yù yǐn zhǎng xū tòng。
醉乡只道可藏愁。zuì xiāng zhǐ dào kě cáng chóu。
却被塞鸿呼起又从头。què bèi sāi hóng hū qǐ yòu cóng tóu。
吴头楚尾经年寓。wú tóu chǔ wěi jīng nián yù。
岸上牵船住。àn shàng qiān chuán zhù。
非关王粲怯登楼。fēi guān wáng càn qiè dēng lóu。
自是吾家家法善悲秋。zì shì wú jiā jiā fǎ shàn bēi qiū。

虞美人·过锡山秦园访留仙太史不遇作

宋琬

辟疆园傍春申曲。pì jiāng yuán bàng chūn shēn qū。
翠壑喷哀玉。cuì hè pēn āi yù。
画桥宛转客来稀。huà qiáo wǎn zhuǎn kè lái xī。
惊起一双鸂鶒破烟飞。jīng qǐ yī shuāng xī chì pò yān fēi。
钓船空系垂杨下。diào chuán kōng xì chuí yáng xià。
兴尽须归也。xīng jǐn xū guī yě。
蒋家新酿不曾酤。jiǎng jiā xīn niàng bù céng gū。
却笑酒杯也似故人疏。què xiào jiǔ bēi yě shì gù rén shū。

鹊桥仙·井蛙

宋琬

草际持颐,泥中啮齿,别号虫中裸族。cǎo jì chí yí,ní zhōng niè chǐ,bié hào chóng zhōng luǒ zú。
一讴群和为公平,偏则向、人前怒目。yī ōu qún hé wèi gōng píng,piān zé xiàng rén qián nù mù。
雄踞东陂,长吟下里,宛矣公孙在蜀。xióng jù dōng bēi,zhǎng yín xià lǐ,wǎn yǐ gōng sūn zài shǔ。
董生何事懒窥园,看不耐、汝曹边幅。dǒng shēng hé shì lǎn kuī yuán,kàn bù nài rǔ cáo biān fú。

鹊桥仙·长安邸舍初罢稽勋作

宋琬

钧天在耳,晨开阊阖,无奈浮云蔽日。jūn tiān zài ěr,chén kāi chāng hé,wú nài fú yún bì rì。
嵇康曾答巨源书,道臣也、不堪有七。jī kāng céng dá jù yuán shū,dào chén yě bù kān yǒu qī。
玉珂雕马,莫来莫往,尽是平生胶漆。yù kē diāo mǎ,mò lái mò wǎng,jǐn shì píng shēng jiāo qī。
孝标著论一何愚,笑劝百、何曾讽一。xiào biāo zhù lùn yī hé yú,xiào quàn bǎi hé céng fěng yī。

鹊桥仙·雨中宿笑隐庵示笑鲁和尚

宋琬

沙鸥睡稳,雨声惊起,竹里双扉开合。shā ōu shuì wěn,yǔ shēng jīng qǐ,zhú lǐ shuāng fēi kāi hé。
南屏一缕白云生,早失却、雷峰残塔。nán píng yī lǚ bái yún shēng,zǎo shī què léi fēng cán tǎ。
青苔妨屐,黄柑伴茗,松老应同僧腊。qīng tái fáng jī,huáng gān bàn míng,sōng lǎo yīng tóng sēng là。
西风萧瑟柁楼寒,向弥勒、龛中下榻。xī fēng xiāo sè duò lóu hán,xiàng mí lēi kān zhōng xià tà。

踏莎行·雁

宋琬

枫落潇湘,雪深幽冀。fēng luò xiāo xiāng,xuě shēn yōu jì。
霜风吹老芦花穗。shuāng fēng chuī lǎo lú huā suì。
捣衣时节却飞来,一声才断千行泪。dǎo yī shí jié què fēi lái,yī shēng cái duàn qiān xíng lèi。
带雨还飞,飘零无次。dài yǔ hái fēi,piāo líng wú cì。
萧萧清影和云坠。xiāo xiāo qīng yǐng hé yún zhuì。
郎边莫道少书来,长空写尽相思字。láng biān mò dào shǎo shū lái,zhǎng kōng xiě jǐn xiāng sī zì。
2031234567»