古诗词

鹊桥仙·五人墓

宋琬

扬旗击鼓,斩蛟射虎,头颅碎黄麻天使。yáng qí jī gǔ,zhǎn jiāo shè hǔ,tóu lú suì huáng má tiān shǐ。
鱄诸匕首信豪雄,信当日、一人而已。zhuān zhū bǐ shǒu xìn háo xióng,xìn dāng rì yī rén ér yǐ。
华表崔巍,松杉森肃,壮士千秋不死。huá biǎo cuī wēi,sōng shān sēn sù,zhuàng shì qiān qiū bù sǐ。
从来忠义出屠沽,惭愧杀、干儿义子。cóng lái zhōng yì chū tú gū,cán kuì shā gàn ér yì zi。
宋琬

宋琬

宋琬(1614~1674)清初著名诗人,清八大诗家之一。字玉叔,号荔裳,汉族,莱阳(今属山东)人。顺治四年进士,授户部主事,累迁永平兵仆道、宁绍台道。族子因宿憾,诬其与闻逆谋,下狱三年。久之得白,流寓吴、越间,寻起四川按察使。琬诗入杜、韩之室,与施闰章齐名,有南施北宋之目,又与严沆、施闰章、丁澎等合称为燕台七子,著有《安雅堂集》及《二乡亭词》。 宋琬的作品>>

猜您喜欢

踏莎行·雁

宋琬

枫落潇湘,雪深幽冀。fēng luò xiāo xiāng,xuě shēn yōu jì。
霜风吹老芦花穗。shuāng fēng chuī lǎo lú huā suì。
捣衣时节却飞来,一声才断千行泪。dǎo yī shí jié què fēi lái,yī shēng cái duàn qiān xíng lèi。
带雨还飞,飘零无次。dài yǔ hái fēi,piāo líng wú cì。
萧萧清影和云坠。xiāo xiāo qīng yǐng hé yún zhuì。
郎边莫道少书来,长空写尽相思字。láng biān mò dào shǎo shū lái,zhǎng kōng xiě jǐn xiāng sī zì。

踏莎行·虎丘试剑石

宋琬

光淬芙蓉,魂惊魑魅。guāng cuì fú róng,hún jīng chī mèi。
青苔石上娲皇泪。qīng tái shí shàng wā huáng lèi。
自从双剑作龙飞,空闻白虎眠幽隧。zì cóng shuāng jiàn zuò lóng fēi,kōng wén bái hǔ mián yōu suì。
歌舞方酣,越人兵至。gē wǔ fāng hān,yuè rén bīng zhì。
水犀惊醒夫差醉。shuǐ xī jīng xǐng fū chà zuì。
鸱夷葬后馆娃空,镯镂似比干将利。chī yí zàng hòu guǎn wá kōng,zhuó lòu shì bǐ gàn jiāng lì。

临江仙·曹顾庵归自楚中闻余在白门不及晤而去留书为别赋此词奉答

宋琬

忆在劳劳亭上别,吴江三落丹枫。yì zài láo láo tíng shàng bié,wú jiāng sān luò dān fēng。
洞庭西望水连空。dòng tíng xī wàng shuǐ lián kōng。
共谁过赤壁,高唱大江东。gòng shuí guò chì bì,gāo chàng dà jiāng dōng。
准拟开樽还痛饮,小楼同听疏钟。zhǔn nǐ kāi zūn hái tòng yǐn,xiǎo lóu tóng tīng shū zhōng。
布帆归去似飞鸿。bù fān guī qù shì fēi hóng。
寄将黄雀鲊,须趁鲤鱼风。jì jiāng huáng què zhǎ,xū chèn lǐ yú fēng。

临江仙·艾石五兄纳姬白门善解琴书携之入蜀催妆赋此

宋琬

桃叶桃根艳冶,巫山巫峡嶙峋。táo yè táo gēn yàn yě,wū shān wū xiá lín xún。
高唐云雨昔曾闻。gāo táng yún yǔ xī céng wén。
赋才今宋玉,臣梦果然真。fù cái jīn sòng yù,chén mèng guǒ rán zhēn。
十样眉夸螺黛,七弦琴拂龙唇。shí yàng méi kuā luó dài,qī xián qín fú lóng chún。
薛涛笺写洛川神。xuē tāo jiān xiě luò chuān shén。
小窗图笔阵,亲学卫夫人。xiǎo chuāng tú bǐ zhèn,qīn xué wèi fū rén。

临江仙·赠少年客

宋琬

韦曲城南天尺五,翩翩公子豪奢。wéi qū chéng nán tiān chǐ wǔ,piān piān gōng zi háo shē。
小平津外绿杨斜。xiǎo píng jīn wài lǜ yáng xié。
金鞍雄百骑,蛮鼓醉三挝。jīn ān xióng bǎi qí,mán gǔ zuì sān wō。
一掷枭卢输百万,吴钩光闪龙蛇。yī zhì xiāo lú shū bǎi wàn,wú gōu guāng shǎn lóng shé。
春衣夜宿杜陵花。chūn yī yè sù dù líng huā。
情人刘碧玉,侠客鲁朱家。qíng rén liú bì yù,xiá kè lǔ zhū jiā。

唐多令·孤馆

宋琬

窗外雨澌澌,凉飙戛竹枝。chuāng wài yǔ sī sī,liáng biāo jiá zhú zhī。
赖征鸿、唤起魂痴。lài zhēng hóng huàn qǐ hún chī。
安得波斯千里镜,重照见、晓妆时。ān dé bō sī qiān lǐ jìng,zhòng zhào jiàn xiǎo zhuāng shí。
孤馆被秋欺。gū guǎn bèi qiū qī。
啼螀搅梦思。tí jiāng jiǎo mèng sī。
写离愁、空费乌丝。xiě lí chóu kōng fèi wū sī。
纵有金针五色线,穿不起、泪珠儿。zòng yǒu jīn zhēn wǔ sè xiàn,chuān bù qǐ lèi zhū ér。

蝶恋花·桃叶渡旧用小舟乱流而济今易以桥往来差便而名实不符虑往迹之湮也作此词

宋琬

一曲清淮围画阁。yī qū qīng huái wéi huà gé。
桃叶桃根,髻子新梳掠。táo yè táo gēn,jì zi xīn shū lüè。
不畏风波江上作。bù wèi fēng bō jiāng shàng zuò。
长篙自有王郎捉。zhǎng gāo zì yǒu wáng láng zhuō。
谁向津头施略彴。shuí xiàng jīn tóu shī lüè zhuó。
高架虹梁,偃卧青龙角。gāo jià hóng liáng,yǎn wò qīng lóng jiǎo。
寄语黄姑依样学。jì yǔ huáng gū yī yàng xué。
填河不复劳乌鹊。tián hé bù fù láo wū què。

蝶恋花·相思鸟

宋琬

两两文禽长并宿。liǎng liǎng wén qín zhǎng bìng sù。
浅碧殷红,毛羽如新沐。qiǎn bì yīn hóng,máo yǔ rú xīn mù。
共命迦陵真眷属。gòng mìng jiā líng zhēn juàn shǔ。
雕笼合用连枝木。diāo lóng hé yòng lián zhī mù。
飞去衔花归啄粟。fēi qù xián huā guī zhuó sù。
雄往雌来,似恋黄金屋。xióng wǎng cí lái,shì liàn huáng jīn wū。
毕竟斑鸠鹰眼毒。bì jìng bān jiū yīng yǎn dú。
晴时相唤阴时逐。qíng shí xiāng huàn yīn shí zhú。

蝶恋花·闺中秋月

宋琬

恨杀广寒宫里兔。hèn shā guǎng hán gōng lǐ tù。
闯入纱窗,无计驱他去。chuǎng rù shā chuāng,wú jì qū tā qù。
若是嫦娥怜妾苦。ruò shì cháng é lián qiè kǔ。
只应长伴愁人住。zhǐ yīng zhǎng bàn chóu rén zhù。
无奈团圆才十五。wú nài tuán yuán cái shí wǔ。
渐渐亏来,做出愁眉妩。jiàn jiàn kuī lái,zuò chū chóu méi wǔ。
说向天边儿女语。shuō xiàng tiān biān ér nǚ yǔ。
人间薄命侬和汝。rén jiān báo mìng nóng hé rǔ。

蝶恋花·旅月怀人

宋琬

月去疏帘才几尺。yuè qù shū lián cái jǐ chǐ。
乌鹊惊飞,一片伤心白。wū què jīng fēi,yī piàn shāng xīn bái。
万里故人关塞隔,南楼谁弄梅花笛。wàn lǐ gù rén guān sāi gé,nán lóu shuí nòng méi huā dí。
蟋蟀灯前欺病客。xī shuài dēng qián qī bìng kè。
清影徘徊,欲睡何由得。qīng yǐng pái huái,yù shuì hé yóu dé。
墙角芭蕉风瑟瑟,生憎遮掩窗儿黑。qiáng jiǎo bā jiāo fēng sè sè,shēng zēng zhē yǎn chuāng ér hēi。

蝶恋花·送春

宋琬

借问东君何所似。jiè wèn dōng jūn hé suǒ shì。
骀荡风流,性格如游子。dài dàng fēng liú,xìng gé rú yóu zi。
才过清明兼上巳。cái guò qīng míng jiān shàng sì。
暼然兴尽思乡里。piē rán xīng jǐn sī xiāng lǐ。
万树娇红千树紫。wàn shù jiāo hóng qiān shù zǐ。
那忍相抛,便付东流水。nà rěn xiāng pāo,biàn fù dōng liú shuǐ。
春风也恐多情死。chūn fēng yě kǒng duō qíng sǐ。
杜鹃声里潜归矣。dù juān shēng lǐ qián guī yǐ。

一剪梅·梅花

宋琬

浅碧深红拥素裳。qiǎn bì shēn hóng yōng sù shang。
楚楚晨妆。chǔ chǔ chén zhuāng。
淡淡残妆。dàn dàn cán zhuāng。
霜姨雪姊伴昏黄。shuāng yí xuě zǐ bàn hūn huáng。
月在回廊。yuè zài huí láng。
影在回廊。yǐng zài huí láng。
寂寞孤山处士庄。jì mò gū shān chù shì zhuāng。
漠漠湖光。mò mò hú guāng。
剪剪云光。jiǎn jiǎn yún guāng。
思量谁将配孤芳。sī liàng shuí jiāng pèi gū fāng。
风里兰香,篆里沉香。fēng lǐ lán xiāng,zhuàn lǐ chén xiāng。

一剪梅·梨花

宋琬

静女仙姝澹不群。jìng nǚ xiān shū dàn bù qún。
猜作湘君。cāi zuò xiāng jūn。
唤作文君。huàn zuò wén jūn。
轻风娇雨护香温。qīng fēng jiāo yǔ hù xiāng wēn。
朝展眉痕。cháo zhǎn méi hén。
夕带啼痕。xī dài tí hén。
欲谢还开映水纹。yù xiè hái kāi yìng shuǐ wén。
开是停云。kāi shì tíng yún。
谢是行云。xiè shì xíng yún。
几枝斜倚绿杨村。jǐ zhī xié yǐ lǜ yáng cūn。
莺也销魂。yīng yě xiāo hún。
燕也销魂。yàn yě xiāo hún。

一剪梅·思家作

宋琬

飘泊东南剧可怜。piāo pō dōng nán jù kě lián。
朝采菱船。cháo cǎi líng chuán。
暮打渔船。mù dǎ yú chuán。
愁中看遍好山川。chóu zhōng kàn biàn hǎo shān chuān。
莺脰湖边。yīng dòu hú biān。
罨画溪边。yǎn huà xī biān。
问余何日赋归田。wèn yú hé rì fù guī tián。
说道今年。shuō dào jīn nián。
又是明年。yòu shì míng nián。
故园消息久茫然。gù yuán xiāo xī jiǔ máng rán。
春燕来前。chūn yàn lái qián。
秋雁来前。qiū yàn lái qián。

破阵子·关山道中

宋琬

拔地千盘深黑,插天一线青冥。bá dì qiān pán shēn hēi,chā tiān yī xiàn qīng míng。
行旅远从鱼贯入,樵牧深穿虎穴行,高高秋月明。xíng lǚ yuǎn cóng yú guàn rù,qiáo mù shēn chuān hǔ xué xíng,gāo gāo qiū yuè míng。
半紫半红山树,如歌如哭泉声。bàn zǐ bàn hóng shān shù,rú gē rú kū quán shēng。
六月阴崖残雪在,千骑宵征画角清,丹青似李成。liù yuè yīn yá cán xuě zài,qiān qí xiāo zhēng huà jiǎo qīng,dān qīng shì lǐ chéng。
2031234567»