古诗词

酬谢邺门见寄

释古易

频年转见故人疏,来往惟君每起予。pín nián zhuǎn jiàn gù rén shū,lái wǎng wéi jūn měi qǐ yǔ。
阁入早秋怜善病,溪流黄叶念幽居。gé rù zǎo qiū lián shàn bìng,xī liú huáng yè niàn yōu jū。
田园久复谋犹拙,花木闲栽贫自如。tián yuán jiǔ fù móu yóu zhuō,huā mù xián zāi pín zì rú。
昨过山中谈野事,喜添佳句寄双鱼。zuó guò shān zhōng tán yě shì,xǐ tiān jiā jù jì shuāng yú。

释古易

古易,字别行。番禺子。俗姓崔。族本儒家,与从父广慈大师同师天然老和尚。逮终养后,挈其妇与一女一子相继禀具。初为雷峰殿主,迁典客,寻掌书记。尊礼旋庵湛公,恩如父子。临化以手枕卧,顺适而终。清道光《广东通志》卷三二八有传。 释古易的作品>>

猜您喜欢

偶成

释古易

昨因多病悟闲身,不到颓龄作老人。zuó yīn duō bìng wù xián shēn,bù dào tuí líng zuò lǎo rén。
昨岁花开今日树,新年莺语昔时春。zuó suì huā kāi jīn rì shù,xīn nián yīng yǔ xī shí chūn。
常逢友至资清论,辄把诗吟得爽神。cháng féng yǒu zhì zī qīng lùn,zhé bǎ shī yín dé shuǎng shén。
一领纸袍一藜杖,嘲风啸月未全贫。yī lǐng zhǐ páo yī lí zhàng,cháo fēng xiào yuè wèi quán pín。

春日偶成

释古易

经时何事苦吟生,藓径迟徊觅句行。jīng shí hé shì kǔ yín shēng,xiǎn jìng chí huái mì jù xíng。
二月东风催鸟语,一桥春水照人清。èr yuè dōng fēng cuī niǎo yǔ,yī qiáo chūn shuǐ zhào rén qīng。
柳枝乍长连虚阁,云影闲拖出短楹。liǔ zhī zhà zhǎng lián xū gé,yún yǐng xián tuō chū duǎn yíng。
无限幽怀徒自写,昨宵犹喜鹤来声。wú xiàn yōu huái tú zì xiě,zuó xiāo yóu xǐ hè lái shēng。

本洁师山房

释古易

闲居移得自溪西,夹路幽香异草齐。xián jū yí dé zì xī xī,jiā lù yōu xiāng yì cǎo qí。
山枕旧窗林鹤近,壁留新句野人题。shān zhěn jiù chuāng lín hè jìn,bì liú xīn jù yě rén tí。
松枝静覆安禅处,石井斜当种药畦。sōng zhī jìng fù ān chán chù,shí jǐng xié dāng zhǒng yào qí。
谁说地偏来客少,苔痕不断杖头泥。shuí shuō dì piān lái kè shǎo,tái hén bù duàn zhàng tóu ní。

春日书怀

释古易

小阁长开接海烟,高虚无际思悠然。xiǎo gé zhǎng kāi jiē hǎi yān,gāo xū wú jì sī yōu rán。
多时卧疾逢人少,尽日闲吟只自怜。duō shí wò jí féng rén shǎo,jǐn rì xián yín zhǐ zì lián。
暗数梅花过二月,偶拈芳草忆前年。àn shù méi huā guò èr yuè,ǒu niān fāng cǎo yì qián nián。
生涯剩有巾瓢在,名岳终期猿鹤边。shēng yá shèng yǒu jīn piáo zài,míng yuè zhōng qī yuán hè biān。

送善孝师还栖贤

释古易

昔岁还山已过期,此行正值早秋时。xī suì hái shān yǐ guò qī,cǐ xíng zhèng zhí zǎo qiū shí。
随身惟有一寒衲,清咏无如此别诗。suí shēn wéi yǒu yī hán nà,qīng yǒng wú rú cǐ bié shī。
枫叶乍红湖月待,梅花才放岳猿知。fēng yè zhà hóng hú yuè dài,méi huā cái fàng yuè yuán zhī。
他年若拟诛茆处,金井泉头慰所思。tā nián ruò nǐ zhū máo chù,jīn jǐng quán tóu wèi suǒ sī。

赠尹恒复中翰

释古易

早闻嘉遁辞芸阁,长羡风流一布袍。zǎo wén jiā dùn cí yún gé,zhǎng xiàn fēng liú yī bù páo。
林叟惯寻诗兴逸,岳僧频访道情高。lín sǒu guàn xún shī xīng yì,yuè sēng pín fǎng dào qíng gāo。
管教白发饶秋镜,别有丹砂胜绿醪。guǎn jiào bái fā ráo qiū jìng,bié yǒu dān shā shèng lǜ láo。
知是罗浮题已遍,三朝曾不出蓬蒿。zhī shì luó fú tí yǐ biàn,sān cháo céng bù chū péng hāo。

子规

释古易

春归黯黯若为情,独向青山彻夜鸣。chūn guī àn àn ruò wèi qíng,dú xiàng qīng shān chè yè míng。
故苑几回芳草没,锦江依旧暮潮生。gù yuàn jǐ huí fāng cǎo méi,jǐn jiāng yī jiù mù cháo shēng。
烟消深树藏难定,花落残红怅未平。yān xiāo shēn shù cáng nán dìng,huā luò cán hóng chàng wèi píng。
莫道空斋高卧稳,分明听得一声声。mò dào kōng zhāi gāo wò wěn,fēn míng tīng dé yī shēng shēng。
2212