古诗词

桃花众禽为林教谕题

徐溥

碧桃在天上,绯桃岩谷中。bì táo zài tiān shàng,fēi táo yán gǔ zhōng。
岩谷深且僻,夭夭自春风。yán gǔ shēn qiě pì,yāo yāo zì chūn fēng。
乃知造化恩,一一皆至公。nǎi zhī zào huà ēn,yī yī jiē zhì gōng。
众鸟且有托,飞集左右同。zhòng niǎo qiě yǒu tuō,fēi jí zuǒ yòu tóng。
虞罗既无恙,饮啄聊可充。yú luó jì wú yàng,yǐn zhuó liáo kě chōng。
人生亦如斯,出处当时雍。rén shēng yì rú sī,chū chù dāng shí yōng。
苟或失其所,宁不感吾衷。gǒu huò shī qí suǒ,níng bù gǎn wú zhōng。

徐溥

明宜兴人,字时用,号谦斋。景泰五年进士。授编修。宪宗时,累官为吏部侍郎。孝宗嗣位,兼文渊阁大学士,参预机务,进礼部尚书。弘治五年,为首辅,与刘健、李东阳、谢迁等协心辅治。官终华盖殿大学士。在内阁十二年,从容辅导,爱护人才。屡遇大狱及逮囚言官,委曲调剂,安静守成。以目疾乞归,卒谥文靖。 徐溥的作品>>

猜您喜欢

题蒲石

徐溥

竹鹤老人神仙徒,漫写九节青青蒲。zhú hè lǎo rén shén xiān tú,màn xiě jiǔ jié qīng qīng pú。
一掬寒泉浸山骨,小窗相对真蓬壶。yī jū hán quán jìn shān gǔ,xiǎo chuāng xiāng duì zhēn péng hú。

骢马行春为尹仁侍御题

徐溥

阴霾敛尽天宇清,当春处处闻流莺。yīn mái liǎn jǐn tiān yǔ qīng,dāng chūn chù chù wén liú yīng。
乌台小队出郊野,宛转骢马花间行。wū tái xiǎo duì chū jiāo yě,wǎn zhuǎn cōng mǎ huā jiān xíng。
道上行人行且止,还避当年桓御史。dào shàng xíng rén xíng qiě zhǐ,hái bì dāng nián huán yù shǐ。
都城九陌净尘埃,上苑千门满桃李。dōu chéng jiǔ mò jìng chén āi,shàng yuàn qiān mén mǎn táo lǐ。
豸冠象简生光辉,绣衣铁面霜乱飞。zhì guān xiàng jiǎn shēng guāng huī,xiù yī tiě miàn shuāng luàn fēi。
观风问俗遍巡历,日暮揽辔依然归。guān fēng wèn sú biàn xún lì,rì mù lǎn pèi yī rán guī。
归来衮职将何补,入侍仙班屹如堵。guī lái gǔn zhí jiāng hé bǔ,rù shì xiān bān yì rú dǔ。
为采歌谣草谏书,鞠躬尽瘁献明主。wèi cǎi gē yáo cǎo jiàn shū,jū gōng jǐn cuì xiàn míng zhǔ。
豺狼屏迹狡兔藏,奸邪胆落民物康。chái láng píng jì jiǎo tù cáng,jiān xié dǎn luò mín wù kāng。
坐令四海日熙皞,东风击壤歌虞唐。zuò lìng sì hǎi rì xī hào,dōng fēng jī rǎng gē yú táng。
137«45678910