古诗词

五惜惜岁月

韩上桂

二惜曰:披典坟以逖览,有往哲之高踪。èr xī yuē pī diǎn fén yǐ tì lǎn,yǒu wǎng zhé zhī gāo zōng。
太上禀德于天性,其次敛节于陶镕。tài shàng bǐng dé yú tiān xìng,qí cì liǎn jié yú táo róng。
恒履贞而迪吉,罔投径以即凶。héng lǚ zhēn ér dí jí,wǎng tóu jìng yǐ jí xiōng。
何吾生之独闇,变往度而苟从。hé wú shēng zhī dú àn,biàn wǎng dù ér gǒu cóng。
当其闻礼过庭,执经负笈。dāng qí wén lǐ guò tíng,zhí jīng fù jí。
傍璧沼以栖迟,分藜灯而讲习。bàng bì zhǎo yǐ qī chí,fēn lí dēng ér jiǎng xí。
亦尝仰止高山,纵观大海。yì cháng yǎng zhǐ gāo shān,zòng guān dà hǎi。
惕屋漏以兴怀,望尘纷而恐浼。tì wū lòu yǐ xīng huái,wàng chén fēn ér kǒng měi。
岁月互换,轨辙多岐。suì yuè hù huàn,guǐ zhé duō qí。
珠以泥汨,金逐煅亏。zhū yǐ ní mì,jīn zhú duàn kuī。
厌守方之困束,乐放浪以游移。yàn shǒu fāng zhī kùn shù,lè fàng làng yǐ yóu yí。
遂托意漆园,驾声柱下。suì tuō yì qī yuán,jià shēng zhù xià。
等毫末于太山,喻万物于一马。děng háo mò yú tài shān,yù wàn wù yú yī mǎ。
认仁义为骈支,薄礼教为虚假。rèn rén yì wèi pián zhī,báo lǐ jiào wèi xū jiǎ。
又况韵学染指,绮语驰情。yòu kuàng yùn xué rǎn zhǐ,qǐ yǔ chí qíng。
将张末队,谋抗雄旌。jiāng zhāng mò duì,móu kàng xióng jīng。
屈宋供其驱策,崔张恣其讥评。qū sòng gōng qí qū cè,cuī zhāng zì qí jī píng。
遂谓吐凤未工,雕龙尚陋。suì wèi tǔ fèng wèi gōng,diāo lóng shàng lòu。
花开花落,时赓野鸟之吟,云去云来,或代天孙之绣。huā kāi huā luò,shí gēng yě niǎo zhī yín,yún qù yún lái,huò dài tiān sūn zhī xiù。
钵响在而篇成,烛痕新而句就。bō xiǎng zài ér piān chéng,zhú hén xīn ér jù jiù。
于是豪心顿长,逸兴转浓。yú shì háo xīn dùn zhǎng,yì xīng zhuǎn nóng。
淋漓杯酒,跌宕谈锋。lín lí bēi jiǔ,diē dàng tán fēng。
同座骇其论说,旁观哂其形容。tóng zuò hài qí lùn shuō,páng guān shěn qí xíng róng。
崔瑗座右之铭,卫武初筵之戒。cuī yuàn zuò yòu zhī míng,wèi wǔ chū yán zhī jiè。
篑每隳于垂成,泉将沦于胥败。kuì měi huī yú chuí chéng,quán jiāng lún yú xū bài。
令遂往而弗还,诚不知其所届。lìng suì wǎng ér fú hái,chéng bù zhī qí suǒ jiè。
嗟乎诡迹易炫,矩步难遵。jiē hū guǐ jì yì xuàn,jǔ bù nán zūn。
木从绳则直,马受勒斯驯。mù cóng shéng zé zhí,mǎ shòu lēi sī xùn。
诗书礼乐,总生人之布菽,滑稽放诞,实世道之荒蓁。shī shū lǐ lè,zǒng shēng rén zhī bù shū,huá jī fàng dàn,shí shì dào zhī huāng zhēn。
用钩吻以延龄,借羊皮而补貉。yòng gōu wěn yǐ yán líng,jiè yáng pí ér bǔ háo。
愚夫且谓弗宜,智士而云可作。yú fū qiě wèi fú yí,zhì shì ér yún kě zuò。
在昔周处,斩蛟誓志。zài xī zhōu chù,zhǎn jiāo shì zhì。
亦有戴渊,投剑归义。yì yǒu dài yuān,tóu jiàn guī yì。
闻微言而忽惺,受严规而靡弃。wén wēi yán ér hū xīng,shòu yán guī ér mí qì。
割积习之牵缠,证本来之清粹。gē jī xí zhī qiān chán,zhèng běn lái zhī qīng cuì。
并能流声史籍,作则士林。bìng néng liú shēng shǐ jí,zuò zé shì lín。
就当时而共啧,历异代以同钦。jiù dāng shí ér gòng zé,lì yì dài yǐ tóng qīn。
大道伊何,迷途未远。dà dào yī hé,mí tú wèi yuǎn。
譬彼农夫,是穮是蓘。pì bǐ nóng fū,shì biāo shì gǔn。
苟夜气之能滋,愿含芳于岁晚。gǒu yè qì zhī néng zī,yuàn hán fāng yú suì wǎn。

韩上桂

明广东番禺人,字孟郁,号月峰。幼时家贫,喜读书。向人借《二十一史》,浏览一月,即默识大略。万历二十二年中举。授国子监丞。转永平府通判。巡抚方一藻以其才荐。崇祯末闻帝死讯,愤恨死。 韩上桂的作品>>

猜您喜欢

游飞泉洞寄洞主人朱少襄

韩上桂

中宿岧峣路转通,剪萝辟磴谁人功。zhōng sù tiáo yáo lù zhuǎn tōng,jiǎn luó pì dèng shuí rén gōng。
重来暗壑沉金锁,不尽飞泉饮涧虹。zhòng lái àn hè chén jīn suǒ,bù jǐn fēi quán yǐn jiàn hóng。
日落猿啼愁暮雨,天清鹤影御微风。rì luò yuán tí chóu mù yǔ,tiān qīng hè yǐng yù wēi fēng。
枕流似洗巢由耳,净土能令俗虑空。zhěn liú shì xǐ cháo yóu ěr,jìng tǔ néng lìng sú lǜ kōng。

喜族兄寅仲偕苏汝载刘觐国至

韩上桂

寂寞扬雄书满床,行歌孺子识沧浪。jì mò yáng xióng shū mǎn chuáng,xíng gē rú zi shí cāng làng。
避人门巷填车马,爱客琴尊过草堂。bì rén mén xiàng tián chē mǎ,ài kè qín zūn guò cǎo táng。
棣萼风尘徒弥月,蒹葭秋色净微霜。dì è fēng chén tú mí yuè,jiān jiā qiū sè jìng wēi shuāng。
芳芹市酝无多味,与尔相亲罄此觞。fāng qín shì yùn wú duō wèi,yǔ ěr xiāng qīn qìng cǐ shāng。

望罗浮

韩上桂

东望罗浮四百峰,峰峰斗削青芙蓉。dōng wàng luó fú sì bǎi fēng,fēng fēng dòu xuē qīng fú róng。
崖欹转觉白日碍,洞古况有阴云封。yá yī zhuǎn jué bái rì ài,dòng gǔ kuàng yǒu yīn yún fēng。
瀑布银河纷错落,玉书金简光玲珑。pù bù yín hé fēn cuò luò,yù shū jīn jiǎn guāng líng lóng。
师雄梦后有何见,春去梅花不易逢。shī xióng mèng hòu yǒu hé jiàn,chūn qù méi huā bù yì féng。

望海

韩上桂

石楼高压踞仙坛,万叠洪涛起大观。shí lóu gāo yā jù xiān tán,wàn dié hóng tāo qǐ dà guān。
山峻岂无虎兕吼,峡斗似有蛟龙蟠。shān jùn qǐ wú hǔ sì hǒu,xiá dòu shì yǒu jiāo lóng pán。
孤帆带雨愁云湿,爽气冒日精光寒。gū fān dài yǔ chóu yún shī,shuǎng qì mào rì jīng guāng hán。
乘风破浪有何事,顾我且下任公竿。chéng fēng pò làng yǒu hé shì,gù wǒ qiě xià rèn gōng gān。

同苏汝载泛海怀吴光卿

韩上桂

与子散发卧沧洲,江间水急浸黄牛。yǔ zi sàn fā wò cāng zhōu,jiāng jiān shuǐ jí jìn huáng niú。
鹭蹴已见白浪破,鳌坼欲逐青山浮。lù cù yǐ jiàn bái làng pò,áo chè yù zhú qīng shān fú。
云气淋漓图画湿,天光闪铄金银流。yún qì lín lí tú huà shī,tiān guāng shǎn shuò jīn yín liú。
欲将瑶草寄不得,徒然怅咏蒹葭秋。yù jiāng yáo cǎo jì bù dé,tú rán chàng yǒng jiān jiā qiū。

家蒲圻明府宗尧公墓失多年偶得之榛莽中刮石题此

韩上桂

凫舄风流怅往年,路迷何处觅荒阡。fú xì fēng liú chàng wǎng nián,lù mí hé chù mì huāng qiān。
霜深绝壑松花落,月照空山鹤影还。shuāng shēn jué hè sōng huā luò,yuè zhào kōng shān hè yǐng hái。
牧竖烧残馀断碣,卧麟苔积莽幽烟。mù shù shāo cán yú duàn jié,wò lín tái jī mǎng yōu yān。
凭崖更洒雍门泪,玉树凋伤事可怜。píng yá gèng sǎ yōng mén lèi,yù shù diāo shāng shì kě lián。

雨后海望

韩上桂

即看霁色霭芳洲,况有澄江散客愁。jí kàn jì sè ǎi fāng zhōu,kuàng yǒu chéng jiāng sàn kè chóu。
雨过林泉春濯濯,风来湖海水悠悠。yǔ guò lín quán chūn zhuó zhuó,fēng lái hú hǎi shuǐ yōu yōu。
沉吟久负双蓬鬓,身世虚乘一叶舟。chén yín jiǔ fù shuāng péng bìn,shēn shì xū chéng yī yè zhōu。
羽翰红颜如可望,便从天外觅神丘。yǔ hàn hóng yán rú kě wàng,biàn cóng tiān wài mì shén qiū。

送卢山客

韩上桂

十载论交怨路岐,片帆秋色使人悲。shí zài lùn jiāo yuàn lù qí,piàn fān qiū sè shǐ rén bēi。
寻常斗酒勿云薄,曲屈寸心空自知。xún cháng dòu jiǔ wù yún báo,qū qū cùn xīn kōng zì zhī。
西岭浮云番作态,北方多难欲何之。xī lǐng fú yún fān zuò tài,běi fāng duō nán yù hé zhī。
君行若到庐山上,为访鹿门随鹿麋。jūn xíng ruò dào lú shān shàng,wèi fǎng lù mén suí lù mí。

游星岩过谒还素李公

韩上桂

思探石室扣玲珑,琢削何年鬼斧工。sī tàn shí shì kòu líng lóng,zuó xuē hé nián guǐ fǔ gōng。
似索遗珠来赤水,将因问道出崆峒。shì suǒ yí zhū lái chì shuǐ,jiāng yīn wèn dào chū kōng dòng。
飞流直下龙门峻,古洞虚悬象纬崇。fēi liú zhí xià lóng mén jùn,gǔ dòng xū xuán xiàng wěi chóng。
自是依归情倍切,不知身世御泠风。zì shì yī guī qíng bèi qiè,bù zhī shēn shì yù líng fēng。

望仙歌

韩上桂

有美一人弄玉箫,扬蛾委睇金步摇。yǒu měi yī rén nòng yù xiāo,yáng é wěi dì jīn bù yáo。
袖携神雨惊初下,佩拂明珠宛自娇。xiù xié shén yǔ jīng chū xià,pèi fú míng zhū wǎn zì jiāo。
瑶草路迷愁月冷,石坛花发叹春遥。yáo cǎo lù mí chóu yuè lěng,shí tán huā fā tàn chūn yáo。
灵心欲借晨风翮,目极何时蹑紫霄。líng xīn yù jiè chén fēng hé,mù jí hé shí niè zǐ xiāo。

晚望

韩上桂

江城高阁倚空穹,东望沧溟一水通。jiāng chéng gāo gé yǐ kōng qióng,dōng wàng cāng míng yī shuǐ tōng。
山色正当层切上,月明偏在踏歌中。shān sè zhèng dāng céng qiè shàng,yuè míng piān zài tà gē zhōng。
扁舟荡漾寻芳渚,石涧依微饮绛虹。biǎn zhōu dàng yàng xún fāng zhǔ,shí jiàn yī wēi yǐn jiàng hóng。
一自病回衣带减,不堪憔悴怨东风。yī zì bìng huí yī dài jiǎn,bù kān qiáo cuì yuàn dōng fēng。

东夷

韩上桂

高皇拟绝东夷贡,诏令严明重汉官。gāo huáng nǐ jué dōng yí gòng,zhào lìng yán míng zhòng hàn guān。
岂谓犬羊多异志,坐令烽火照长安。qǐ wèi quǎn yáng duō yì zhì,zuò lìng fēng huǒ zhào zhǎng ān。
委蛇尽日能垂佩,矍铄谁人可据鞍。wěi shé jǐn rì néng chuí pèi,jué shuò shuí rén kě jù ān。
筑舍只今犹未定,强将肤说答金銮。zhù shě zhǐ jīn yóu wèi dìng,qiáng jiāng fū shuō dá jīn luán。

东夷

韩上桂

和戎本自非长策,况复绐和计转疏。hé róng běn zì fēi zhǎng cè,kuàng fù dài hé jì zhuǎn shū。
兽锦金缯图孟浪,紫泥丹券事空虚。shòu jǐn jīn zēng tú mèng làng,zǐ ní dān quàn shì kōng xū。
乘槎已断葡萄种,奉节谁传雁帛书。chéng chá yǐ duàn pú táo zhǒng,fèng jié shuí chuán yàn bó shū。
越峤燕云频怅望,将军何以慰踌躇。yuè jiào yàn yún pín chàng wàng,jiāng jūn hé yǐ wèi chóu chú。

东夷

韩上桂

大将连营十万骑,一时边徼羽书驰。dà jiāng lián yíng shí wàn qí,yī shí biān jiǎo yǔ shū chí。
弯弓竞说穿杨易,提队曾无捣穴奇。wān gōng jìng shuō chuān yáng yì,tí duì céng wú dǎo xué qí。
宝勒雕鞍容易赐,渡河开府未须疑。bǎo lēi diāo ān róng yì cì,dù hé kāi fǔ wèi xū yí。
丈夫勋业酬知己,枉使雄名负鬓丝。zhàng fū xūn yè chóu zhī jǐ,wǎng shǐ xióng míng fù bìn sī。

东夷

韩上桂

猛士长驱出禁林,论功纷欲肘黄金。měng shì zhǎng qū chū jìn lín,lùn gōng fēn yù zhǒu huáng jīn。
虚疑翟羽来重译,不见桑黮怀好音。xū yí dí yǔ lái zhòng yì,bù jiàn sāng dǎn huái hǎo yīn。
频年输挽迷云尽,属国江山近陆沉。pín nián shū wǎn mí yún jǐn,shǔ guó jiāng shān jìn lù chén。
多少谋臣存政府,草茅空抱杞人心。duō shǎo móu chén cún zhèng fǔ,cǎo máo kōng bào qǐ rén xīn。
3981234567»