古诗词

出鸡陵关

王称

手麾白羽箑,凌晨出夷关。shǒu huī bái yǔ shà,líng chén chū yí guān。
夷关春始开,行旅多欢颜。yí guān chūn shǐ kāi,xíng lǚ duō huān yán。
笑掬青涧流,为洗瘴疠残。xiào jū qīng jiàn liú,wèi xǐ zhàng lì cán。
浮云引征佩,共结轻阴还。fú yún yǐn zhēng pèi,gòng jié qīng yīn hái。
前登忘险疲,凭高眺林峦。qián dēng wàng xiǎn pí,píng gāo tiào lín luán。
却忆征南暮,溟蒙海雾间。què yì zhēng nán mù,míng méng hǎi wù jiān。

王称

明福建永福人,先世山东东阿人,字孟扬,一作孟扬。洪武中领乡荐,入国子监。旋陈情养母。永乐初授国史院检讨,与修《永乐大典),充副总裁。旋参英国公张辅军攻交趾,还守故官。与解缙交好,后坐缙党,下狱死。为人目空四海,辩若悬河,视余子琐琐,以是名虽日彰,谤亦随之。有《虚舟集》。 王称的作品>>

猜您喜欢

梅花落

王称

青楼叹落梅,独起自徘徊。qīng lóu tàn luò méi,dú qǐ zì pái huái。
带雪粘歌扇,因风上镜台。dài xuě zhān gē shàn,yīn fēng shàng jìng tái。
晚妆谁更点,边角正堪哀。wǎn zhuāng shuí gèng diǎn,biān jiǎo zhèng kān āi。
望断寻香径,依依满绿苔。wàng duàn xún xiāng jìng,yī yī mǎn lǜ tái。

巫山高

王称

巫山不可望,望极使人悲。wū shān bù kě wàng,wàng jí shǐ rén bēi。
树暗啼?峡,云空神女祠。shù àn tí xiá,yún kōng shén nǚ cí。
秋声留别恨,夜月怅佳期。qiū shēng liú bié hèn,yè yuè chàng jiā qī。
欲问高唐事,惟应宋玉知。yù wèn gāo táng shì,wéi yīng sòng yù zhī。