古诗词

古别离

王称

将军嫖姚北伐时,汉兵五道同出师。jiāng jūn piáo yáo běi fá shí,hàn bīng wǔ dào tóng chū shī。
使者三河募豪杰,材官半是幽并儿。shǐ zhě sān hé mù háo jié,cái guān bàn shì yōu bìng ér。
雁门燕郊一丈雪,交河蹴踏层冰裂。yàn mén yàn jiāo yī zhàng xuě,jiāo hé cù tà céng bīng liè。
鸟旆遥翻青海云,蛇弓乱射阴山月。niǎo pèi yáo fān qīng hǎi yún,shé gōng luàn shè yīn shān yuè。
青海阴山若个边,芳闺桃李为谁妍。qīng hǎi yīn shān ruò gè biān,fāng guī táo lǐ wèi shuí yán。
三年玉箸频啼处,万里金钲尚未旋。sān nián yù zhù pín tí chù,wàn lǐ jīn zhēng shàng wèi xuán。
机中锦字织成久,漫诉相思别离后。jī zhōng jǐn zì zhī chéng jiǔ,màn sù xiāng sī bié lí hòu。
鸳被春来夜梦多,龙沙秋尽寒川走。yuān bèi chūn lái yè mèng duō,lóng shā qiū jǐn hán chuān zǒu。
飞书昨夜入咸阳,诏更徵兵屯朔方。fēi shū zuó yè rù xián yáng,zhào gèng zhēng bīng tún shuò fāng。
苦战匈奴围未解,铁衣著尽边庭霜。kǔ zhàn xiōng nú wéi wèi jiě,tiě yī zhù jǐn biān tíng shuāng。
边庭风霜那可度,望断关山不知处。biān tíng fēng shuāng nà kě dù,wàng duàn guān shān bù zhī chù。
衣冠讵惜鸾带赊,楼高枉盼鸿音暮。yī guān jù xī luán dài shē,lóu gāo wǎng pàn hóng yīn mù。
自古封侯燕颔身,肯思中妇凤楼尘。zì gǔ fēng hóu yàn hàn shēn,kěn sī zhōng fù fèng lóu chén。
但令疏勒风烟扫,丼作阳台云雨人。dàn lìng shū lēi fēng yān sǎo,jǐng zuò yáng tái yún yǔ rén。

王称

明福建永福人,先世山东东阿人,字孟扬,一作孟扬。洪武中领乡荐,入国子监。旋陈情养母。永乐初授国史院检讨,与修《永乐大典),充副总裁。旋参英国公张辅军攻交趾,还守故官。与解缙交好,后坐缙党,下狱死。为人目空四海,辩若悬河,视余子琐琐,以是名虽日彰,谤亦随之。有《虚舟集》。 王称的作品>>

猜您喜欢

梅花落

王称

青楼叹落梅,独起自徘徊。qīng lóu tàn luò méi,dú qǐ zì pái huái。
带雪粘歌扇,因风上镜台。dài xuě zhān gē shàn,yīn fēng shàng jìng tái。
晚妆谁更点,边角正堪哀。wǎn zhuāng shuí gèng diǎn,biān jiǎo zhèng kān āi。
望断寻香径,依依满绿苔。wàng duàn xún xiāng jìng,yī yī mǎn lǜ tái。

巫山高

王称

巫山不可望,望极使人悲。wū shān bù kě wàng,wàng jí shǐ rén bēi。
树暗啼?峡,云空神女祠。shù àn tí xiá,yún kōng shén nǚ cí。
秋声留别恨,夜月怅佳期。qiū shēng liú bié hèn,yè yuè chàng jiā qī。
欲问高唐事,惟应宋玉知。yù wèn gāo táng shì,wéi yīng sòng yù zhī。