古诗词

行路难

王称

倚剑且勿叹,听我《行路难》。yǐ jiàn qiě wù tàn,tīng wǒ xíng lù nán。
世途反覆多波澜,焦原九折未为艰。shì tú fǎn fù duō bō lán,jiāo yuán jiǔ zhé wèi wèi jiān。
君不见汉谣斗粟歌未阑,长门一夕秋草残。jūn bù jiàn hàn yáo dòu sù gē wèi lán,zhǎng mén yī xī qiū cǎo cán。
骨肉之恩尚如此,何况他人方寸间。gǔ ròu zhī ēn shàng rú cǐ,hé kuàng tā rén fāng cùn jiān。
又不见绛侯身荣应系狱,贾生终对长沙鵩。yòu bù jiàn jiàng hóu shēn róng yīng xì yù,jiǎ shēng zhōng duì zhǎng shā fú。
功成更觉小吏尊,才高宁避明时逐。gōng chéng gèng jué xiǎo lì zūn,cái gāo níng bì míng shí zhú。
所以赤松子,远赴中林期。suǒ yǐ chì sōng zi,yuǎn fù zhōng lín qī。
谁能吴江上,见笑鸱夷皮。shuí néng wú jiāng shàng,jiàn xiào chī yí pí。
骊龙有珠在沧海,劝君逆鳞勿婴之。lí lóng yǒu zhū zài cāng hǎi,quàn jūn nì lín wù yīng zhī。
子推介山下,屈原湘江湄。zi tuī jiè shān xià,qū yuán xiāng jiāng méi。
当时枘凿自不量,至今憔悴令人悲。dāng shí ruì záo zì bù liàng,zhì jīn qiáo cuì lìng rén bēi。
行路难,难为言,沧浪一棹且归去,长安大道横青天。xíng lù nán,nán wèi yán,cāng làng yī zhào qiě guī qù,zhǎng ān dà dào héng qīng tiān。

王称

明福建永福人,先世山东东阿人,字孟扬,一作孟扬。洪武中领乡荐,入国子监。旋陈情养母。永乐初授国史院检讨,与修《永乐大典),充副总裁。旋参英国公张辅军攻交趾,还守故官。与解缙交好,后坐缙党,下狱死。为人目空四海,辩若悬河,视余子琐琐,以是名虽日彰,谤亦随之。有《虚舟集》。 王称的作品>>

猜您喜欢

梅花落

王称

青楼叹落梅,独起自徘徊。qīng lóu tàn luò méi,dú qǐ zì pái huái。
带雪粘歌扇,因风上镜台。dài xuě zhān gē shàn,yīn fēng shàng jìng tái。
晚妆谁更点,边角正堪哀。wǎn zhuāng shuí gèng diǎn,biān jiǎo zhèng kān āi。
望断寻香径,依依满绿苔。wàng duàn xún xiāng jìng,yī yī mǎn lǜ tái。

巫山高

王称

巫山不可望,望极使人悲。wū shān bù kě wàng,wàng jí shǐ rén bēi。
树暗啼?峡,云空神女祠。shù àn tí xiá,yún kōng shén nǚ cí。
秋声留别恨,夜月怅佳期。qiū shēng liú bié hèn,yè yuè chàng jiā qī。
欲问高唐事,惟应宋玉知。yù wèn gāo táng shì,wéi yīng sòng yù zhī。