古诗词

庐山

徐祯卿

豫章山水郡,庐岳此深蟠。yù zhāng shān shuǐ jùn,lú yuè cǐ shēn pán。
吴楚开雄镇,东南表巨观。wú chǔ kāi xióng zhèn,dōng nán biǎo jù guān。
中天浮黛色,百里暧晴峦。zhōng tiān fú dài sè,bǎi lǐ ài qíng luán。
渐近云消豁,俄惊势郁盘。jiàn jìn yún xiāo huō,é jīng shì yù pán。
锦屏围合沓,玉笋屡丛攒。jǐn píng wéi hé dá,yù sǔn lǚ cóng zǎn。
诘曲群形变,登临万象宽。jí qū qún xíng biàn,dēng lín wàn xiàng kuān。
风高六月雹,气慄九江寒。fēng gāo liù yuè báo,qì lì jiǔ jiāng hán。
石镜明花外,香炉出雾端。shí jìng míng huā wài,xiāng lú chū wù duān。
剑芒遥矗矗,龙脉故丸丸。jiàn máng yáo chù chù,lóng mài gù wán wán。
瑶草幽难掇,青莲秀可餐。yáo cǎo yōu nán duō,qīng lián xiù kě cān。
赤城虚瀑布,彭蠡更波澜。chì chéng xū pù bù,péng lí gèng bō lán。
禹迹于兹盛,崇功振古刊。yǔ jì yú zī shèng,chóng gōng zhèn gǔ kān。
壮怀凌绝顶,倦鸟息飞翰。zhuàng huái líng jué dǐng,juàn niǎo xī fēi hàn。
霄汉心何有,沈冥性所欢。xiāo hàn xīn hé yǒu,shěn míng xìng suǒ huān。
将修梵门术,欲上羽人坛。jiāng xiū fàn mén shù,yù shàng yǔ rén tán。
净社花垂白,名岩灶覆丹。jìng shè huā chuí bái,míng yán zào fù dān。
昔贤非不达,于道自相安。xī xián fēi bù dá,yú dào zì xiāng ān。
爱胜真忘返,遗荣亦未难。ài shèng zhēn wàng fǎn,yí róng yì wèi nán。
聊须偃松竹,遂可挂缨冠。liáo xū yǎn sōng zhú,suì kě guà yīng guān。
只为怀佳侣,淹留独寤叹。zhǐ wèi huái jiā lǚ,yān liú dú wù tàn。
徐祯卿

徐祯卿

徐祯卿(1479-1511)字昌谷,一字昌国,汉族,吴县(今江苏苏州)人,祖籍常熟梅李镇,后迁居吴县。明代文学家,被人称为“吴中诗冠”,是吴中四才子(亦称江南四大才子)之一。因“文章江左家家玉,烟月扬州树树花”之绝句而为人称誉。 徐祯卿的作品>>

猜您喜欢

从军行五首

徐祯卿

调笑胡王坐玉鞍,蛇矛丈八奋如湍。diào xiào hú wáng zuò yù ān,shé máo zhàng bā fèn rú tuān。
天子戎衣遥按剑,将军直为斩楼兰。tiān zi róng yī yáo àn jiàn,jiāng jūn zhí wèi zhǎn lóu lán。

从军行五首

徐祯卿

青天碛路挂金微,明月洮河树影稀。qīng tiān qì lù guà jīn wēi,míng yuè táo hé shù yǐng xī。
胡雁哀鸣飞不度,黄云戍卒几时归。hú yàn āi míng fēi bù dù,huáng yún shù zú jǐ shí guī。

平陵东行

徐祯卿

共工触天补女娲,后羿射之摧九乌。gòng gōng chù tiān bǔ nǚ wā,hòu yì shè zhī cuī jiǔ wū。
君不见泰山之高屹天柱,有时东崩海水枯。jūn bù jiàn tài shān zhī gāo yì tiān zhù,yǒu shí dōng bēng hǎi shuǐ kū。
秦人筑长城,东笞夷貊北击胡,开阖地户天下枢。qín rén zhù zhǎng chéng,dōng chī yí mò běi jī hú,kāi hé dì hù tiān xià shū。
九关虎豹下食人,髑髅飞血昏风尘,四海望之威天神。jiǔ guān hǔ bào xià shí rén,dú lóu fēi xuè hūn fēng chén,sì hǎi wàng zhī wēi tiān shén。
亦有荆轲起报雠,裂眦向天天为愁。yì yǒu jīng kē qǐ bào chóu,liè zì xiàng tiān tiān wèi chóu。
拔剑一呼走万乘,快哉壮士谁与俦。bá jiàn yī hū zǒu wàn chéng,kuài zāi zhuàng shì shuí yǔ chóu。
儒生抗眉论尧舜,敛手待烹良可羞。rú shēng kàng méi lùn yáo shùn,liǎn shǒu dài pēng liáng kě xiū。
上卿执圭古所侈,鲁生弃之若敝屣。shàng qīng zhí guī gǔ suǒ chǐ,lǔ shēng qì zhī ruò bì xǐ。
鸿毛轻死为二桃,笑杀田疆与冶子。hóng máo qīng sǐ wèi èr táo,xiào shā tián jiāng yǔ yě zi。
龙蛇消息各有时,白石落落人岂知。lóng shé xiāo xī gè yǒu shí,bái shí luò luò rén qǐ zhī。
季布髡为奴,范雎乃是粪下儿。jì bù kūn wèi nú,fàn jū nǎi shì fèn xià ér。
一朝云雷起屯厄,挥刃脱缚扬高眉。yī cháo yún léi qǐ tún è,huī rèn tuō fù yáng gāo méi。
我今伛偻困蝼蚁,吹沙吸呷若鲋鲤。wǒ jīn yǔ lóu kùn lóu yǐ,chuī shā xī gā ruò fù lǐ。
牛涔蠕蠕岂足活,河伯向我夸秋水。niú cén rú rú qǐ zú huó,hé bó xiàng wǒ kuā qiū shuǐ。
夜梦凭云忽上天,倾山倒海作龙渊。yè mèng píng yún hū shàng tiān,qīng shān dào hǎi zuò lóng yuān。
天门中开绕赤电,霓旌雷车导我前。tiān mén zhōng kāi rào chì diàn,ní jīng léi chē dǎo wǒ qián。
空山飒飒走霹雳,草木摧拉飞炎烟。kōng shān sà sà zǒu pī lì,cǎo mù cuī lā fēi yán yān。
丈夫未足哀困穷,仰叹白日回英风。zhàng fū wèi zú āi kùn qióng,yǎng tàn bái rì huí yīng fēng。
不能鼓行青海上,亦当击剑于咸阳之市中。bù néng gǔ xíng qīng hǎi shàng,yì dāng jī jiàn yú xián yáng zhī shì zhōng。
宁学锄麑触槐死,羞言投阁仕莽公。níng xué chú ní chù huái sǐ,xiū yán tóu gé shì mǎng gōng。
吾悲夫二子之死也,诚如寒蚓之与秋蓬。wú bēi fū èr zi zhī sǐ yě,chéng rú hán yǐn zhī yǔ qiū péng。

长安曲

徐祯卿

玉馆琼台接紫微,长安甲第有光辉。yù guǎn qióng tái jiē zǐ wēi,zhǎng ān jiǎ dì yǒu guāng huī。
夜夜锦灯车马散,平阳歌舞月中归。yè yè jǐn dēng chē mǎ sàn,píng yáng gē wǔ yuè zhōng guī。

文章烟月

徐祯卿

风霜独卧闲中病,时节偏催壑口蛇。fēng shuāng dú wò xián zhōng bìng,shí jié piān cuī hè kǒu shé。
篱下落英秋半掬,灯前新梦鬓双华。lí xià luò yīng qiū bàn jū,dēng qián xīn mèng bìn shuāng huá。
文章江左家家玉,烟月扬州树树花。wén zhāng jiāng zuǒ jiā jiā yù,yān yuè yáng zhōu shù shù huā。
会待此心销灭尽,好持斋钵礼毗耶。huì dài cǐ xīn xiāo miè jǐn,hǎo chí zhāi bō lǐ pí yé。
155«567891011