古诗词

泰山高次王内翰司献韵

王守仁

欧生诚楚人,但识庐山高,庐山之高犹可计寻丈。ōu shēng chéng chǔ rén,dàn shí lú shān gāo,lú shān zhī gāo yóu kě jì xún zhàng。
若夫泰山,仰视恍惚,吾不知其尚在青天之下乎,其已直出青天上?ruò fū tài shān,yǎng shì huǎng hū,wú bù zhī qí shàng zài qīng tiān zhī xià hū,qí yǐ zhí chū qīng tiān shàng?
我欲仿拟试作《泰山高》,但恐培塿之见未能测识高大,笔底难具状。wǒ yù fǎng nǐ shì zuò tài shān gāo,dàn kǒng péi lǒu zhī jiàn wèi néng cè shí gāo dà,bǐ dǐ nán jù zhuàng。
扶舆磅礴元气钟,突兀半遮天地东。fú yú bàng bó yuán qì zhōng,tū wù bàn zhē tiān dì dōng。
南衡北恒西泰华,俯视伛偻谁争雄?nán héng běi héng xī tài huá,fǔ shì yǔ lóu shuí zhēng xióng?
人寰茫昧乍隐见,雷雨初解开鸿蒙。rén huán máng mèi zhà yǐn jiàn,léi yǔ chū jiě kāi hóng méng。
绣壁丹梯,烟霏霭䨴。xiù bì dān tī,yān fēi ǎi duì。
海日初涌,照耀苍翠。hǎi rì chū yǒng,zhào yào cāng cuì。
平麓远抱沧海湾,日观正与扶桑对。píng lù yuǎn bào cāng hǎi wān,rì guān zhèng yǔ fú sāng duì。
听涛声之下泻,知百川之东会。tīng tāo shēng zhī xià xiè,zhī bǎi chuān zhī dōng huì。
天门石扇,豁然中开。tiān mén shí shàn,huō rán zhōng kāi。
幽崖邃谷,襞积隐埋。yōu yá suì gǔ,bì jī yǐn mái。
中有逐世之流,龟潜雌伏,餐霞吸秀于其间,往往怪谲多仙才。zhōng yǒu zhú shì zhī liú,guī qián cí fú,cān xiá xī xiù yú qí jiān,wǎng wǎng guài jué duō xiān cái。
上有百丈之飞湍,悬空络石穿云而直下,其源疑自青天来。shàng yǒu bǎi zhàng zhī fēi tuān,xuán kōng luò shí chuān yún ér zhí xià,qí yuán yí zì qīng tiān lái。
岩头肤寸出烟雾,须臾滂沱遍九垓。yán tóu fū cùn chū yān wù,xū yú pāng tuó biàn jiǔ gāi。
古来登封,七十二主。gǔ lái dēng fēng,qī shí èr zhǔ。
后来相效,纷纷如雨。hòu lái xiāng xiào,fēn fēn rú yǔ。
玉检金函无不为,只今埋没知何许?yù jiǎn jīn hán wú bù wèi,zhǐ jīn mái méi zhī hé xǔ?
但见白云犹复起封中,断碑无字天外日月磨刚风。dàn jiàn bái yún yóu fù qǐ fēng zhōng,duàn bēi wú zì tiān wài rì yuè mó gāng fēng。
飞尘过眼倏超忽,飘荡岂复有遗踪。fēi chén guò yǎn shū chāo hū,piāo dàng qǐ fù yǒu yí zōng。
天空翠华远,落日辞千峰。tiān kōng cuì huá yuǎn,luò rì cí qiān fēng。
鲁郊获麟,岐阳会凤。lǔ jiāo huò lín,qí yáng huì fèng。
明堂既毁,闷宫兴颂。míng táng jì huǐ,mèn gōng xīng sòng。
宣尼曳杖,逍遥一去不复来,幽泉呜咽而含悲,群峦拱揖如相送。xuān ní yè zhàng,xiāo yáo yī qù bù fù lái,yōu quán wū yàn ér hán bēi,qún luán gǒng yī rú xiāng sòng。
俯仰宇宙,千载相望。fǔ yǎng yǔ zhòu,qiān zài xiāng wàng。
堕山乔岳,尚被其光。duò shān qiáo yuè,shàng bèi qí guāng。
峻极配天,无敢颉颃。jùn jí pèi tiān,wú gǎn jié háng。
嗟予瞻眺门墙外,何能仿佛窥室堂?也来攀附摄遗迹,三千之下,不知亦许再拜占末行。jiē yǔ zhān tiào mén qiáng wài,hé néng fǎng fú kuī shì táng?yě lái pān fù shè yí jì,sān qiān zhī xià,bù zhī yì xǔ zài bài zhàn mò xíng。
吁嗟乎,泰山之高,其高不可极,半壁回首,此身不觉已在东斗傍。xū jiē hū,tài shān zhī gāo,qí gāo bù kě jí,bàn bì huí shǒu,cǐ shēn bù jué yǐ zài dōng dòu bàng。
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

别易仲

王守仁

迢递滁山春,子行亦何远。tiáo dì chú shān chūn,zi xíng yì hé yuǎn。
累然良苦心,惝恍不遑饭。lèi rán liáng kǔ xīn,chǎng huǎng bù huáng fàn。
至道不外得,一悟失群暗。zhì dào bù wài dé,yī wù shī qún àn。
秋风洞庭波,游子归已晚。qiū fēng dòng tíng bō,yóu zi guī yǐ wǎn。
结兰意方勤,寸草心先断。jié lán yì fāng qín,cùn cǎo xīn xiān duàn。
末学久仳离,颓波竟谁挽?mò xué jiǔ pǐ lí,tuí bō jìng shuí wǎn?
归哉念流光,一逝不复返。guī zāi niàn liú guāng,yī shì bù fù fǎn。

送蔡希颜三首

王守仁

风雪蔽旷野,百鸟冻不翻。fēng xuě bì kuàng yě,bǎi niǎo dòng bù fān。
孤鸿亦何事,叫叫溯寒云?gū hóng yì hé shì,jiào jiào sù hán yún?
岂伊稻粱计,独往求其群?qǐ yī dào liáng jì,dú wǎng qiú qí qún?
之子眇万钟,就我滁水滨。zhī zi miǎo wàn zhōng,jiù wǒ chú shuǐ bīn。
野寺同游请,春山共攀援。yě sì tóng yóu qǐng,chūn shān gòng pān yuán。
鸟鸣幽谷曙,伐木西涧曛。niǎo míng yōu gǔ shǔ,fá mù xī jiàn xūn。
清夜湛玄思,晴窗玩奇文。qīng yè zhàn xuán sī,qíng chuāng wán qí wén。
寂景赏新悟,微言欣有闻。jì jǐng shǎng xīn wù,wēi yán xīn yǒu wén。
寥寥绝代下,此意冀可论。liáo liáo jué dài xià,cǐ yì jì kě lùn。

送蔡希颜三首

王守仁

群鸟喧北林,黄鹄独南逝。qún niǎo xuān běi lín,huáng gǔ dú nán shì。
北林岂无枝,罗弋苦难避。běi lín qǐ wú zhī,luó yì kǔ nán bì。
之子丹霞姿,辞我云门去。zhī zi dān xiá zī,cí wǒ yún mén qù。
山空响流泉,路僻迷深树。shān kōng xiǎng liú quán,lù pì mí shēn shù。
长谷何盘纡,紫芝春可茹。zhǎng gǔ hé pán yū,zǐ zhī chūn kě rú。
求志暂栖岩,避喧宁遁世。qiú zhì zàn qī yán,bì xuān níng dùn shì。
系予辱风尘,送子愧云雾。xì yǔ rǔ fēng chén,sòng zi kuì yún wù。
匡时已无术,希圣徒有慕。kuāng shí yǐ wú shù,xī shèng tú yǒu mù。
倘入阳明峰,为寻旧栖处。tǎng rù yáng míng fēng,wèi xún jiù qī chù。

郑伯兴谢病还鹿门雪夜过别赋赠三首

王守仁

之子将去远,雪夜来相寻。zhī zi jiāng qù yuǎn,xuě yè lái xiāng xún。
秉烛耿无寐,怜此岁寒心。bǐng zhú gěng wú mèi,lián cǐ suì hán xīn。
岁寒岂徒尔,何以赠远行?圣路塞已久,千载无复寻。suì hán qǐ tú ěr,hé yǐ zèng yuǎn xíng?shèng lù sāi yǐ jiǔ,qiān zài wú fù xún。
岂无群儒迹?蹊径榛茆深。qǐ wú qún rú jì?qī jìng zhēn máo shēn。
浚流须寻源,积土成高岑。jùn liú xū xún yuán,jī tǔ chéng gāo cén。
揽衣望远道,请君从此征。lǎn yī wàng yuǎn dào,qǐng jūn cóng cǐ zhēng。

郑伯兴谢病还鹿门雪夜过别赋赠三首

王守仁

浚流须有源,植木须有根。jùn liú xū yǒu yuán,zhí mù xū yǒu gēn。
根源未浚植,枝派宁先蕃?gēn yuán wèi jùn zhí,zhī pài níng xiān fān?
谓胜通夕话,义利分毫间。wèi shèng tōng xī huà,yì lì fēn háo jiān。
至理匪外得,譬犹镜本明。zhì lǐ fěi wài dé,pì yóu jìng běn míng。
外尘荡瑕垢,镜体自寂然。wài chén dàng xiá gòu,jìng tǐ zì jì rán。
孔训示克己,孟子垂反身。kǒng xùn shì kè jǐ,mèng zi chuí fǎn shēn。
明明贤圣训,请君勿与谖。míng míng xián shèng xùn,qǐng jūn wù yǔ xuān。

郑伯兴谢病还鹿门雪夜过别赋赠三首

王守仁

鹿门在何许?君今鹿门去。lù mén zài hé xǔ?jūn jīn lù mén qù。
千载庞德公,犹存栖隐处。qiān zài páng dé gōng,yóu cún qī yǐn chù。
洁身匪乱伦,其次乃避地。jié shēn fěi luàn lún,qí cì nǎi bì dì。
世人失其心,顾瞻多外慕。shì rén shī qí xīn,gù zhān duō wài mù。
安宅舍弗居,狂驰惊奔骛。ān zhái shě fú jū,kuáng chí jīng bēn wù。
高言诋独善,文非遂巧智。gāo yán dǐ dú shàn,wén fēi suì qiǎo zhì。
琐琐功利儒,宁复知此意。suǒ suǒ gōng lì rú,níng fù zhī cǐ yì。

门人王嘉秀实夫萧琦子玉告归书此见别意兼寄声辰阳诸贤

王守仁

王生兼养生,萧生颇慕禅。wáng shēng jiān yǎng shēng,xiāo shēng pǒ mù chán。
迢迢数千里,拜我滁山前。tiáo tiáo shù qiān lǐ,bài wǒ chú shān qián。
吾道既匪佛,吾学亦匪仙。wú dào jì fěi fú,wú xué yì fěi xiān。
坦然由简易,日用匪深玄。tǎn rán yóu jiǎn yì,rì yòng fěi shēn xuán。
始闻半疑信,既乃心豁然。shǐ wén bàn yí xìn,jì nǎi xīn huō rán。
譬彼土中镜,暗暗光内全。pì bǐ tǔ zhōng jìng,àn àn guāng nèi quán。
外但去昏翳,精明烛媸妍。wài dàn qù hūn yì,jīng míng zhú chī yán。
世学如剪彩,妆缀事蔓延。shì xué rú jiǎn cǎi,zhuāng zhuì shì màn yán。
宛宛具枝叶,生理终无缘。wǎn wǎn jù zhī yè,shēng lǐ zhōng wú yuán。
所以君子学,布种培根原。suǒ yǐ jūn zi xué,bù zhǒng péi gēn yuán。
萌芽渐舒发,畅茂皆由天。méng yá jiàn shū fā,chàng mào jiē yóu tiān。
秋风动归思,共鼓湘江船。qiū fēng dòng guī sī,gòng gǔ xiāng jiāng chuán。
湘中富英彦,往往多及门。xiāng zhōng fù yīng yàn,wǎng wǎng duō jí mén。
临歧缀斯语,因之寄拳拳。lín qí zhuì sī yǔ,yīn zhī jì quán quán。

滁阳别诸友

王守仁

滁之水,入江流,江潮日复来滁州。chú zhī shuǐ,rù jiāng liú,jiāng cháo rì fù lái chú zhōu。
相思若潮水,来往何时休。xiāng sī ruò cháo shuǐ,lái wǎng hé shí xiū。
空相思,亦何益。kōng xiāng sī,yì hé yì。
欲慰相思情,不如崇令德。yù wèi xiāng sī qíng,bù rú chóng lìng dé。
掘地见泉水,随处无弗得。jué dì jiàn quán shuǐ,suí chù wú fú dé。
何必驱驰为,千里远相即。hé bì qū chí wèi,qiān lǐ yuǎn xiāng jí。
君不见尧羹与舜墙,又不见孔与蹠,对面不相识。jūn bù jiàn yáo gēng yǔ shùn qiáng,yòu bù jiàn kǒng yǔ zhí,duì miàn bù xiāng shí。
逆旅主人多殷勤,出门转盼成路人。nì lǚ zhǔ rén duō yīn qín,chū mén zhuǎn pàn chéng lù rén。

守文弟归省携其手歌以别之

王守仁

尔来我心喜,尔去我心悲。ěr lái wǒ xīn xǐ,ěr qù wǒ xīn bēi。
不为倚门念,吾宁舍尔归?bù wèi yǐ mén niàn,wú níng shě ěr guī?
长途正炎暑,尔行慎兴居。zhǎng tú zhèng yán shǔ,ěr xíng shèn xīng jū。
凉茗勿频啜,节食但无饥。liáng míng wù pín chuài,jié shí dàn wú jī。
勿出船旁立,忽登岸上嬉。wù chū chuán páng lì,hū dēng àn shàng xī。
收心每澄坐,适意时观书。shōu xīn měi chéng zuò,shì yì shí guān shū。
申洪皆冥顽,不足长嗔笞。shēn hóng jiē míng wán,bù zú zhǎng chēn chī。
见人勿多说,慎默真如愚。jiàn rén wù duō shuō,shèn mò zhēn rú yú。
接人莫轻率,忠信持谦卑。jiē rén mò qīng lǜ,zhōng xìn chí qiān bēi。
从来为己学,慎独乃其基。cóng lái wèi jǐ xué,shèn dú nǎi qí jī。
纷纷多嗜欲,尔病还尔知。fēn fēn duō shì yù,ěr bìng hái ěr zhī。
到家良足乐,怡颜报重闱。dào jiā liáng zú lè,yí yán bào zhòng wéi。
昨秋童蒙去,今夏成人归。zuó qiū tóng méng qù,jīn xià chéng rén guī。
长者爱尔敬,少者悦尔慈。zhǎng zhě ài ěr jìng,shǎo zhě yuè ěr cí。
亲朋称啧啧,羡尔能若兹。qīn péng chēng zé zé,xiàn ěr néng ruò zī。
信哉学问功,所贵在得师。xìn zāi xué wèn gōng,suǒ guì zài dé shī。
吾匪崇外饰,欲尔沽名为。wú fěi chóng wài shì,yù ěr gū míng wèi。
望尔日造造,圣贤以为期。wàng ěr rì zào zào,shèng xián yǐ wèi qī。
九兄及印弟,诵此共勉之。jiǔ xiōng jí yìn dì,sòng cǐ gòng miǎn zhī。

游牛首山

王守仁

春寻指天阙,烟霞眇何许。chūn xún zhǐ tiān quē,yān xiá miǎo hé xǔ。
双峰久相违,千岩来旧主。shuāng fēng jiǔ xiāng wéi,qiān yán lái jiù zhǔ。
浮云刺中天,飞阁凌风雨。fú yún cì zhōng tiān,fēi gé líng fēng yǔ。
探秀涧阿入,萝阴息筐筥。tàn xiù jiàn ā rù,luó yīn xī kuāng jǔ。
灭迹避尘缨,清朝入深沮。miè jì bì chén yīng,qīng cháo rù shēn jǔ。
风磴仰扪历,淙壑屡窥俯。fēng dèng yǎng mén lì,cóng hè lǚ kuī fǔ。
梯云跻石阁,下榻得吾所。tī yún jī shí gé,xià tà dé wú suǒ。
释子上方候,鸣钟出延伫。shì zi shàng fāng hòu,míng zhōng chū yán zhù。
颓景耀回盼,层飙翼轻举。tuí jǐng yào huí pàn,céng biāo yì qīng jǔ。
暧暧林芳暮,泠泠石泉语。ài ài lín fāng mù,líng líng shí quán yǔ。
清宵耿无寐,峰月升烟宇。qīng xiāo gěng wú mèi,fēng yuè shēng yān yǔ。
会晤得良朋,可以寄心腑。huì wù dé liáng péng,kě yǐ jì xīn fǔ。

通天岩

王守仁

青山随地佳,岂必故园好?qīng shān suí dì jiā,qǐ bì gù yuán hǎo?
但得此身闲,尘寰亦蓬岛。dàn dé cǐ shēn xián,chén huán yì péng dǎo。
西林日初暮,明月来何早。xī lín rì chū mù,míng yuè lái hé zǎo。
醉卧石床凉,洞云秋未扫。zuì wò shí chuáng liáng,dòng yún qiū wèi sǎo。

忘言岩次谦之韵

王守仁

意到已忘言,兴剧复忘饭。yì dào yǐ wàng yán,xīng jù fù wàng fàn。
坐我此岩中,是谁凿混沌?zuò wǒ cǐ yán zhōng,shì shuí záo hùn dùn?
尼父欲无言,达者窥其本。ní fù yù wú yán,dá zhě kuī qí běn。
此道何古今,斯人去则远。cǐ dào hé gǔ jīn,sī rén qù zé yuǎn。
空岩不见人,真成面墙立。kōng yán bù jiàn rén,zhēn chéng miàn qiáng lì。
岩深雨不到,云归花亦湿。yán shēn yǔ bù dào,yún guī huā yì shī。

圆明洞次谦之韵

王守仁

群山走波浪,出没龙蛇脊。qún shān zǒu bō làng,chū méi lóng shé jí。
岩栖寄盘涡,沉沦遂成癖。yán qī jì pán wō,chén lún suì chéng pǐ。
我来汲东溟,烂煮南山石。wǒ lái jí dōng míng,làn zhǔ nán shān shí。
千年熟一炊,欲饷岩中客。qiān nián shú yī chuī,yù xiǎng yán zhōng kè。

天成素有志于学兹得告东归林居静养其所就可知矣临别以此纸索赠漫为赋此遂寄声山泽诸贤

王守仁

予有山林期,荏冉风尘际。yǔ yǒu shān lín qī,rěn rǎn fēng chén jì。
高秋送将归,神往迹还滞。gāo qiū sòng jiāng guī,shén wǎng jì hái zhì。
回车当盛年,养疴非遁世。huí chē dāng shèng nián,yǎng kē fēi dùn shì。
垂竿鉴湖云,结庐浮峰树。chuí gān jiàn hú yún,jié lú fú fēng shù。
爱日遂庭趋,芳景添游诣。ài rì suì tíng qū,fāng jǐng tiān yóu yì。
掎生悟玄魄,妙静息缘虑。jǐ shēng wù xuán pò,miào jìng xī yuán lǜ。
眇眇素心人,望望沧洲去。miǎo miǎo sù xīn rén,wàng wàng cāng zhōu qù。
东行访天沃,云中倘相遇。dōng xíng fǎng tiān wò,yún zhōng tǎng xiāng yù。

示宪儿

王守仁

幼儿曹,听教诲。yòu ér cáo,tīng jiào huì。
勤读书,要孝弟。qín dú shū,yào xiào dì。
学谦恭,循礼义。xué qiān gōng,xún lǐ yì。
节饮食,戒游戏。jié yǐn shí,jiè yóu xì。
毋说谎,毋贪利。wú shuō huǎng,wú tān lì。
毋任情,毋斗气。wú rèn qíng,wú dòu qì。
毋责人,但自治。wú zé rén,dàn zì zhì。
能下人,是有志。néng xià rén,shì yǒu zhì。
能容人,是大器。néng róng rén,shì dà qì。
凡做人,在心地。fán zuò rén,zài xīn dì。
心地好,是良士。xīn dì hǎo,shì liáng shì。
心地恶,是凶类。xīn dì è,shì xiōng lèi。
譬树果,心是蒂。pì shù guǒ,xīn shì dì。
蒂若坏,果必坠。dì ruò huài,guǒ bì zhuì。
吾教汝,全在是。wú jiào rǔ,quán zài shì。
汝谛听,勿轻弃。rǔ dì tīng,wù qīng qì。