古诗词

弘治壬戌尝游九华值时阴雾竟无所睹至是正德庚辰复往游之风日清朗尽得其胜喜而作歌

王守仁

昔年十日九华住,云雾终旬竟不开。xī nián shí rì jiǔ huá zhù,yún wù zhōng xún jìng bù kāi。
有如昏夜入宝藏,两目无睹成空回。yǒu rú hūn yè rù bǎo cáng,liǎng mù wú dǔ chéng kōng huí。
每逢好事谈奇胜,即思策蹇还一来。měi féng hǎo shì tán qí shèng,jí sī cè jiǎn hái yī lái。
频年驱逐事兵革,出入贼垒冲风埃。pín nián qū zhú shì bīng gé,chū rù zéi lěi chōng fēng āi。
恐恐昼夜不遑息,岂复山水能徘徊?kǒng kǒng zhòu yè bù huáng xī,qǐ fù shān shuǐ néng pái huái?
鄱湖一战偶天幸,远随归凯停江隈。pó hú yī zhàn ǒu tiān xìng,yuǎn suí guī kǎi tíng jiāng wēi。
是时军务颇多暇,况复我马方虺隤。shì shí jūn wù pǒ duō xiá,kuàng fù wǒ mǎ fāng huī tuí。
旧游诸生亦群集,遂将童冠登崔嵬。jiù yóu zhū shēng yì qún jí,suì jiāng tóng guān dēng cuī wéi。
先晨霏霭尚暝晦,却疑山意犹嫌猜。xiān chén fēi ǎi shàng míng huì,què yí shān yì yóu xián cāi。
肩舆一入青阳境,忽然白日开西岭。jiān yú yī rù qīng yáng jìng,hū rán bái rì kāi xī lǐng。
长风拥慧扫浮阴,九十九峰如梦醒。zhǎng fēng yōng huì sǎo fú yīn,jiǔ shí jiǔ fēng rú mèng xǐng。
群峦踊跃争献奇,儿孙俯伏摩具顶。qún luán yǒng yuè zhēng xiàn qí,ér sūn fǔ fú mó jù dǐng。
今来始识九华面,恨无诗笔为传影。jīn lái shǐ shí jiǔ huá miàn,hèn wú shī bǐ wèi chuán yǐng。
层楼叠阁写未工,千朵芙蓉抽玉井。céng lóu dié gé xiě wèi gōng,qiān duǒ fú róng chōu yù jǐng。
怪哉造化亦安排,天下奇山此兼并。guài zāi zào huà yì ān pái,tiān xià qí shān cǐ jiān bìng。
揽衣登高望八荒,双阙下见日月光。lǎn yī dēng gāo wàng bā huāng,shuāng quē xià jiàn rì yuè guāng。
长江如带绕山麓,五湖七泽皆陂塘。zhǎng jiāng rú dài rào shān lù,wǔ hú qī zé jiē bēi táng。
蓬瀛海上浮拳石,举足可到虹可梁。péng yíng hǎi shàng fú quán shí,jǔ zú kě dào hóng kě liáng。
仙人为我启阊阖,鸾辍鹤驾纷翱翔。xiān rén wèi wǒ qǐ chāng hé,luán chuò hè jià fēn áo xiáng。
从兹脱屣谢尘世,飘然拂袖凌苍苍。cóng zī tuō xǐ xiè chén shì,piāo rán fú xiù líng cāng cāng。
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

清平卫即事

王守仁

积雨山途喜乍晴,暖云浮动水花明。jī yǔ shān tú xǐ zhà qíng,nuǎn yún fú dòng shuǐ huā míng。
故园日与青春远,敝缊凉思白苎轻。gù yuán rì yǔ qīng chūn yuǎn,bì yūn liáng sī bái zhù qīng。
烟际卉衣窥绝栈,峰头戍角隐孤城。yān jì huì yī kuī jué zhàn,fēng tóu shù jiǎo yǐn gū chéng。
华夷节制严冠履,漫说殊方列省卿。huá yí jié zhì yán guān lǚ,màn shuō shū fāng liè shěng qīng。

兴隆卫书壁

王守仁

山城高下见楼台,野戍参差暮角催。shān chéng gāo xià jiàn lóu tái,yě shù cān chà mù jiǎo cuī。
贵竹路从峰顶入,夜郎人自日边来。guì zhú lù cóng fēng dǐng rù,yè láng rén zì rì biān lái。
莺花夹道惊春老,雉堞连云向晚开。yīng huā jiā dào jīng chūn lǎo,zhì dié lián yún xiàng wǎn kāi。
尺素屡题还屡掷,衡南那有雁飞回?chǐ sù lǚ tí hái lǚ zhì,héng nán nà yǒu yàn fēi huí?

七盘

王守仁

鸟道萦纡下七盘,古藤苍木峡声寒。niǎo dào yíng yū xià qī pán,gǔ téng cāng mù xiá shēng hán。
境多奇绝非吾土,时可淹留是谪官。jìng duō qí jué fēi wú tǔ,shí kě yān liú shì zhé guān。
犹记边峰传羽檄,近闻苗俗化衣冠。yóu jì biān fēng chuán yǔ xí,jìn wén miáo sú huà yī guān。
投簪实有居夷志,垂白难承菽水欢。tóu zān shí yǒu jū yí zhì,chuí bái nán chéng shū shuǐ huān。

龙冈漫兴五首

王守仁

投荒万里入炎州,却喜官卑得自由。tóu huāng wàn lǐ rù yán zhōu,què xǐ guān bēi dé zì yóu。
心在夷居何有陋?xīn zài yí jū hé yǒu lòu?
身虽吏隐未忘忧。shēn suī lì yǐn wèi wàng yōu。
春山卉服时相问,雪寨蓝舆每独游。chūn shān huì fú shí xiāng wèn,xuě zhài lán yú měi dú yóu。
拟把犁锄从许子,谩将弦诵止言游。nǐ bǎ lí chú cóng xǔ zi,mán jiāng xián sòng zhǐ yán yóu。

龙冈漫兴五首

王守仁

旅况萧条寄草堂,虚檐落日自生凉。lǚ kuàng xiāo tiáo jì cǎo táng,xū yán luò rì zì shēng liáng。
芳春已共烟花尽,孟夏俄惊草木长。fāng chūn yǐ gòng yān huā jǐn,mèng xià é jīng cǎo mù zhǎng。
绝壁千寻凌杳霭,深岩六月宿冰霜。jué bì qiān xún líng yǎo ǎi,shēn yán liù yuè sù bīng shuāng。
人间不有宣尼叟,谁信申韩未是刚?rén jiān bù yǒu xuān ní sǒu,shuí xìn shēn hán wèi shì gāng?

龙冈漫兴五首

王守仁

路僻官卑病益闲,空林惟听鸟间关。lù pì guān bēi bìng yì xián,kōng lín wéi tīng niǎo jiān guān。
地无医药凭书卷,身处蛮夷亦故山。dì wú yī yào píng shū juǎn,shēn chù mán yí yì gù shān。
用世谩怀伊尹耻,思家独切老莱斑。yòng shì mán huái yī yǐn chǐ,sī jiā dú qiè lǎo lái bān。
梦魂兼喜无馀事,只在耶溪舜水湾。mèng hún jiān xǐ wú yú shì,zhǐ zài yé xī shùn shuǐ wān。

龙冈漫兴五首

王守仁

卧龙一去忘消息,千古龙冈漫有名。wò lóng yī qù wàng xiāo xī,qiān gǔ lóng gāng màn yǒu míng。
草屋何人方管乐,桑间无耳听咸英。cǎo wū hé rén fāng guǎn lè,sāng jiān wú ěr tīng xián yīng。
江沙漠漠遗云鸟,草木萧萧动甲兵。jiāng shā mò mò yí yún niǎo,cǎo mù xiāo xiāo dòng jiǎ bīng。
好共鹿门庞处士,相期采药入青冥。hǎo gòng lù mén páng chù shì,xiāng qī cǎi yào rù qīng míng。

龙冈漫兴五首

王守仁

归与吾道在沧浪,颜氏何曾击柝忙?guī yǔ wú dào zài cāng làng,yán shì hé céng jī tuò máng?
枉尺已非贤者事,斩轮徒有古人方。wǎng chǐ yǐ fēi xián zhě shì,zhǎn lún tú yǒu gǔ rén fāng。
白云晚忆归岩洞,苍藓春应遍石床。bái yún wǎn yì guī yán dòng,cāng xiǎn chūn yīng biàn shí chuáng。
寄语峰头双白鹤,野夫终不久龙场。jì yǔ fēng tóu shuāng bái hè,yě fū zhōng bù jiǔ lóng chǎng。

答毛拙庵见招书院

王守仁

野夫病卧成疏懒,书卷长抛旧学荒。yě fū bìng wò chéng shū lǎn,shū juǎn zhǎng pāo jiù xué huāng。
岂有威仪堪法象?qǐ yǒu wēi yí kān fǎ xiàng?
实惭文檄过称扬。shí cán wén xí guò chēng yáng。
移居正拟投医肆,虚席仍烦避讲堂。yí jū zhèng nǐ tóu yī sì,xū xí réng fán bì jiǎng táng。
范我定应无所获,空令多士笑王良。fàn wǒ dìng yīng wú suǒ huò,kōng lìng duō shì xiào wáng liáng。

老桧

王守仁

老桧斜生古驿傍,客来系马解衣裳。lǎo guì xié shēng gǔ yì bàng,kè lái xì mǎ jiě yī shang。
托根非所还怜汝,直干不挠终异常。tuō gēn fēi suǒ hái lián rǔ,zhí gàn bù náo zhōng yì cháng。
风雪凛然存节概,刮摩聊尔见文章。fēng xuě lǐn rán cún jié gài,guā mó liáo ěr jiàn wén zhāng。
何当移植山林下,偃蹇从渠拂汉苍。hé dāng yí zhí shān lín xià,yǎn jiǎn cóng qú fú hàn cāng。

却巫

王守仁

卧病空山无药石,相传土俗事神巫。wò bìng kōng shān wú yào shí,xiāng chuán tǔ sú shì shén wū。
吾行久矣将焉祷?wú xíng jiǔ yǐ jiāng yān dǎo?
众议纷然反见迂。zhòng yì fēn rán fǎn jiàn yū。
积习片言容未解,舆情三月或应孚。jī xí piàn yán róng wèi jiě,yú qíng sān yuè huò yīng fú。
也知伯有能为厉,自笑孙侨非丈夫。yě zhī bó yǒu néng wèi lì,zì xiào sūn qiáo fēi zhàng fū。

过天生桥

王守仁

水光如练落长松,云际天桥隐白虹。shuǐ guāng rú liàn luò zhǎng sōng,yún jì tiān qiáo yǐn bái hóng。
辽鹤不来华表烂,仙人一去石桥空。liáo hè bù lái huá biǎo làn,xiān rén yī qù shí qiáo kōng。
徒闻鹊驾横秋夕,谩说秦鞭到海东。tú wén què jià héng qiū xī,mán shuō qín biān dào hǎi dōng。
移放长江还济险,可怜虚却万山中。yí fàng zhǎng jiāng hái jì xiǎn,kě lián xū què wàn shān zhōng。

南霁云祠

王守仁

死矣中丞莫谩疑,孤城援绝久知危。sǐ yǐ zhōng chéng mò mán yí,gū chéng yuán jué jiǔ zhī wēi。
贺兰未灭空遗恨,南八如生定有为。hè lán wèi miè kōng yí hèn,nán bā rú shēng dìng yǒu wèi。
风雨长廊嘶铁马,松杉阴雾卷灵旗。fēng yǔ zhǎng láng sī tiě mǎ,sōng shān yīn wù juǎn líng qí。
英魂千载知何处?yīng hún qiān zài zhī hé chù?
岁岁边人赛旅祠。suì suì biān rén sài lǚ cí。

春晴

王守仁

林下春晴风渐和,高岩残雪已无多。lín xià chūn qíng fēng jiàn hé,gāo yán cán xuě yǐ wú duō。
游丝冉冉花枝静,青璧迢迢白鸟过。yóu sī rǎn rǎn huā zhī jìng,qīng bì tiáo tiáo bái niǎo guò。
忽向山中怀旧侣,几从洞口梦烟萝。hū xiàng shān zhōng huái jiù lǚ,jǐ cóng dòng kǒu mèng yān luó。
客衣尘土终须换,好与湖边长芰荷。kè yī chén tǔ zhōng xū huàn,hǎo yǔ hú biān zhǎng jì hé。

陆广晓发

王守仁

初日曈曈似晓霞,雨痕新霁渡头沙。chū rì tóng tóng shì xiǎo xiá,yǔ hén xīn jì dù tóu shā。
溪深几曲云藏峡,树老千年雪作花。xī shēn jǐ qū yún cáng xiá,shù lǎo qiān nián xuě zuò huā。
白鸟去边回驿路,青崖缺处见人家。bái niǎo qù biān huí yì lù,qīng yá quē chù jiàn rén jiā。
遍行奇胜才经此,江上无劳羡九华。biàn xíng qí shèng cái jīng cǐ,jiāng shàng wú láo xiàn jiǔ huá。
4571234567»