古诗词

纪梦

王守仁

秋夜卧小阁,梦游沧海滨。qiū yè wò xiǎo gé,mèng yóu cāng hǎi bīn。
海上神仙不可到,金银宫阙高嶙峋。hǎi shàng shén xiān bù kě dào,jīn yín gōng quē gāo lín xún。
中有仙人芙蓉巾,顾我宛若平生亲。zhōng yǒu xiān rén fú róng jīn,gù wǒ wǎn ruò píng shēng qīn。
欣然就语下烟雾,自言姓名郭景纯。xīn rán jiù yǔ xià yān wù,zì yán xìng míng guō jǐng chún。
携手历历诉衷曲,义愤感激难具陈。xié shǒu lì lì sù zhōng qū,yì fèn gǎn jī nán jù chén。
切齿尤深怨王导,深奸老猾长欺人。qiè chǐ yóu shēn yuàn wáng dǎo,shēn jiān lǎo huá zhǎng qī rén。
当年王敦觊神器,导实阴主相缘夤。dāng nián wáng dūn jì shén qì,dǎo shí yīn zhǔ xiāng yuán yín。
不然三问三不答,胡忍使敦杀伯仁?bù rán sān wèn sān bù dá,hú rěn shǐ dūn shā bó rén?
寄书欲拔太真舌,不相为谋敢尔云。jì shū yù bá tài zhēn shé,bù xiāng wèi móu gǎn ěr yún。
敦病已笃事已去,临哭嫁祸复卖敦。dūn bìng yǐ dǔ shì yǐ qù,lín kū jià huò fù mài dūn。
事成同享帝王贵,事败乃为顾命臣。shì chéng tóng xiǎng dì wáng guì,shì bài nǎi wèi gù mìng chén。
几微隐约亦可见,世史掩覆多失真。jǐ wēi yǐn yuē yì kě jiàn,shì shǐ yǎn fù duō shī zhēn。
袖出长篇再三读,觉来字字能书绅。xiù chū zhǎng piān zài sān dú,jué lái zì zì néng shū shēn。
开窗试抽《晋史》阅,中间事迹颇有因。kāi chuāng shì chōu jìn shǐ yuè,zhōng jiān shì jì pǒ yǒu yīn。
因思景纯有道者,世移事往千馀春。yīn sī jǐng chún yǒu dào zhě,shì yí shì wǎng qiān yú chūn。
若非精诚果有激,岂得到今犹愤嗔。ruò fēi jīng chéng guǒ yǒu jī,qǐ dé dào jīn yóu fèn chēn。
不成之语以筮戒,敦实气沮竟殒身。bù chéng zhī yǔ yǐ shì jiè,dūn shí qì jǔ jìng yǔn shēn。
人生生死亦不易,谁能视死如轻尘?rén shēng shēng sǐ yì bù yì,shuí néng shì sǐ rú qīng chén?
烛微先几炳易道,多能馀事非所论。zhú wēi xiān jǐ bǐng yì dào,duō néng yú shì fēi suǒ lùn。
取义成仁忠晋室,龙逄龚胜心可伦。qǔ yì chéng rén zhōng jìn shì,lóng páng gōng shèng xīn kě lún。
是非颠倒古多有,吁嗟景纯终见伸。shì fēi diān dào gǔ duō yǒu,xū jiē jǐng chún zhōng jiàn shēn。
御风骑气游八垠。yù fēng qí qì yóu bā yín。
彼敦之徒草木,粪土臭腐同沉沦。bǐ dūn zhī tú cǎo mù,fèn tǔ chòu fǔ tóng chén lún。
我昔明《易》道,故知未来事。wǒ xī míng yì dào,gù zhī wèi lái shì。
时人不我识,遂传耽一技。shí rén bù wǒ shí,suì chuán dān yī jì。
一思王导徒,神器良久觊。yī sī wáng dǎo tú,shén qì liáng jiǔ jì。
诸谢岂不力,伯仁见其底。zhū xiè qǐ bù lì,bó rén jiàn qí dǐ。
所以敦者佣,罔顾天经与地义。suǒ yǐ dūn zhě yōng,wǎng gù tiān jīng yǔ dì yì。
不然百口未负托,何忍置之死。bù rán bǎi kǒu wèi fù tuō,hé rěn zhì zhī sǐ。
我于斯时知有分,日中斩柴市。wǒ yú sī shí zhī yǒu fēn,rì zhōng zhǎn chái shì。
我死何足悲,我生良有以。wǒ sǐ hé zú bēi,wǒ shēng liáng yǒu yǐ。
九天一人抚膺哭,晋室诸公亦可耻。jiǔ tiān yī rén fǔ yīng kū,jìn shì zhū gōng yì kě chǐ。
举目山河徒叹非,携手登亭空洒泪。jǔ mù shān hé tú tàn fēi,xié shǒu dēng tíng kōng sǎ lèi。
王导真奸雄,千载人未议。wáng dǎo zhēn jiān xióng,qiān zài rén wèi yì。
偶感君子谈中及,重与写真记。ǒu gǎn jūn zi tán zhōng jí,zhòng yǔ xiě zhēn jì。
固知仓卒不成文,自今当与频谑戏。gù zhī cāng zú bù chéng wén,zì jīn dāng yǔ pín xuè xì。
倘其为我一表扬,万世万世万万世。tǎng qí wèi wǒ yī biǎo yáng,wàn shì wàn shì wàn wàn shì。
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

书九江行台壁

王守仁

九华真实是奇观,更是庐山亦耐看。jiǔ huá zhēn shí shì qí guān,gèng shì lú shān yì nài kàn。
幽胜未穷三日兴,风尘已觉再来难。yōu shèng wèi qióng sān rì xīng,fēng chén yǐ jué zài lái nán。
眼馀五老晴光碧,衣染天池积翠寒。yǎn yú wǔ lǎo qíng guāng bì,yī rǎn tiān chí jī cuì hán。
却怪寺僧能好事,直来城市索诗刊。què guài sì sēng néng hǎo shì,zhí lái chéng shì suǒ shī kān。

繁昌道中阻风二首

王守仁

阻风夜泊柳边亭,懒梦还乡午未醒。zǔ fēng yè pō liǔ biān tíng,lǎn mèng hái xiāng wǔ wèi xǐng。
卧稳从教波浪恶,地深长是水云冥。wò wěn cóng jiào bō làng è,dì shēn zhǎng shì shuǐ yún míng。
入林沽酒村童引,隔水放歌渔父听。rù lín gū jiǔ cūn tóng yǐn,gé shuǐ fàng gē yú fù tīng。
颇觉看山缘独在,蓬窗刚对一峰青。pǒ jué kàn shān yuán dú zài,péng chuāng gāng duì yī fēng qīng。

繁昌道中阻风二首

王守仁

东风漠漠水沄沄,花柳沿村春事殷。dōng fēng mò mò shuǐ yún yún,huā liǔ yán cūn chūn shì yīn。
泊久渔樵来作市,心闲麋鹿渐同群。pō jiǔ yú qiáo lái zuò shì,xīn xián mí lù jiàn tóng qún。
自怜失脚趋尘土,长恐归期负海云。zì lián shī jiǎo qū chén tǔ,zhǎng kǒng guī qī fù hǎi yún。
正忆山中诗酒伴,石门延望几斜曛。zhèng yì shān zhōng shī jiǔ bàn,shí mén yán wàng jǐ xié xūn。

江边阻风散步至灵山寺

王守仁

归船不遇打头风,行脚何缘到此中?guī chuán bù yù dǎ tóu fēng,xíng jiǎo hé yuán dào cǐ zhōng?
幽谷馀寒春雪在,虚帘斜日暮江空。yōu gǔ yú hán chūn xuě zài,xū lián xié rì mù jiāng kōng。
林间古塔无僧住,花外仙源有路通。lín jiān gǔ tǎ wú sēng zhù,huā wài xiān yuán yǒu lù tōng。
随处看山随处乐,莫将踪迹叹萍蓬。suí chù kàn shān suí chù lè,mò jiāng zōng jì tàn píng péng。

泊舟大同山溪间诸生闻之有挟册来寻者

王守仁

扁舟经月住林隈,谢得黄莺日日来。biǎn zhōu jīng yuè zhù lín wēi,xiè dé huáng yīng rì rì lái。
兼有清泉堪洗耳,更多修竹好衔杯。jiān yǒu qīng quán kān xǐ ěr,gèng duō xiū zhú hǎo xián bēi。
诸生涉水携诗卷,童子和云扫石苔。zhū shēng shè shuǐ xié shī juǎn,tóng zi hé yún sǎo shí tái。
独奈华峰隔烟雾,时劳策杖上崔嵬。dú nài huá fēng gé yān wù,shí láo cè zhàng shàng cuī wéi。

岩下桃花盛开携酒独酌

王守仁

小小山园几树桃,安排春色候停桡。xiǎo xiǎo shān yuán jǐ shù táo,ān pái chūn sè hòu tíng ráo。
开樽旋扫花阴雪,展席平临松顶涛。kāi zūn xuán sǎo huā yīn xuě,zhǎn xí píng lín sōng dǐng tāo。
地远不须防俗驾,溪晴还好著渔舠。dì yuǎn bù xū fáng sú jià,xī qíng hái hǎo zhù yú dāo。
云间石路稀人迹,深处容无避世豪。yún jiān shí lù xī rén jì,shēn chù róng wú bì shì háo。

丰城阻风

王守仁

北风休叹北船穷,此地曾经拜北风。běi fēng xiū tàn běi chuán qióng,cǐ dì céng jīng bài běi fēng。
勾践敢忘尝胆地?gōu jiàn gǎn wàng cháng dǎn dì?
齐威长忆射钩功。qí wēi zhǎng yì shè gōu gōng。
桥边黄石机先授,海上陶朱意颇同。qiáo biān huáng shí jī xiān shòu,hǎi shàng táo zhū yì pǒ tóng。
况是倚门衰白甚,岁寒茅屋万山中。kuàng shì yǐ mén shuāi bái shén,suì hán máo wū wàn shān zhōng。

重游无相寺次旧韵

王守仁

旧识仙源路未差,也从谷口问桃花。jiù shí xiān yuán lù wèi chà,yě cóng gǔ kǒu wèn táo huā。
屡攀绝栈经残雪,几度清溪踏月华。lǚ pān jué zhàn jīng cán xuě,jǐ dù qīng xī tà yuè huá。
虎穴相邻多异境,鸟飞不到有僧家。hǔ xué xiāng lín duō yì jìng,niǎo fēi bù dào yǒu sēng jiā。
频来休下仙翁榻,只借峰头一片霞。pín lái xiū xià xiān wēng tà,zhǐ jiè fēng tóu yī piàn xiá。

劝酒

王守仁

平生忠赤有天知,便欲欺人肯自欺?píng shēng zhōng chì yǒu tiān zhī,biàn yù qī rén kěn zì qī?
毛发暗从愁里改,世情明向笑中危。máo fā àn cóng chóu lǐ gǎi,shì qíng míng xiàng xiào zhōng wēi。
春风脉脉回枯草,残雪依依恋旧枝。chūn fēng mài mài huí kū cǎo,cán xuě yī yī liàn jiù zhī。
谩对芳樽辞酩酊,机关识破已多时。mán duì fāng zūn cí mǐng dīng,jī guān shí pò yǐ duō shí。

重游化城寺二首

王守仁

爱山日日望山晴,忽到山中眼自明。ài shān rì rì wàng shān qíng,hū dào shān zhōng yǎn zì míng。
鸟道渐非前度险,龙潭更比旧时清。niǎo dào jiàn fēi qián dù xiǎn,lóng tán gèng bǐ jiù shí qīng。
会心人远空遗洞,识面僧来不记名。huì xīn rén yuǎn kōng yí dòng,shí miàn sēng lái bù jì míng。
莫谓中丞喜忘世,前途风浪苦难行。mò wèi zhōng chéng xǐ wàng shì,qián tú fēng làng kǔ nán xíng。

重游化城寺二首

王守仁

山寺从来十九秋,旧僧零落老比丘。shān sì cóng lái shí jiǔ qiū,jiù sēng líng luò lǎo bǐ qiū。
帘松尽长青冥干,瀑水犹悬翠壁流。lián sōng jǐn zhǎng qīng míng gàn,pù shuǐ yóu xuán cuì bì liú。
人住层崖嫌洞浅,鸟鸣春涧觉山幽。rén zhù céng yá xián dòng qiǎn,niǎo míng chūn jiàn jué shān yōu。
年来别有闲寻意,不似当时孟浪游。nián lái bié yǒu xián xún yì,bù shì dāng shí mèng làng yóu。

游九华

王守仁

九华原亦是移文,错怪山头日日云。jiǔ huá yuán yì shì yí wén,cuò guài shān tóu rì rì yún。
乘兴未甘回俗驾,初心终不负灵均。chéng xīng wèi gān huí sú jià,chū xīn zhōng bù fù líng jūn。
紫芝香暖春堪茹,青竹泉高晚更分。zǐ zhī xiāng nuǎn chūn kān rú,qīng zhú quán gāo wǎn gèng fēn。
幽梦已分尘土累,清猿正好月中闻。yōu mèng yǐ fēn chén tǔ lèi,qīng yuán zhèng hǎo yuè zhōng wén。

岩头闲坐漫成

王守仁

尽日岩头坐落花,不知何处是吾家。jǐn rì yán tóu zuò luò huā,bù zhī hé chù shì wú jiā。
静听谷鸟迁乔木,闲看林蜂散午衙。jìng tīng gǔ niǎo qiān qiáo mù,xián kàn lín fēng sàn wǔ yá。
翠壁泉声穿乱石,碧潭云影透晴沙。cuì bì quán shēng chuān luàn shí,bì tán yún yǐng tòu qíng shā。
痴儿公事真难了,须信吾生自有涯。chī ér gōng shì zhēn nán le,xū xìn wú shēng zì yǒu yá。

将游九华移舟宿寺山二首其二

王守仁

维舟谷口傍烟霏,共说前冈石径微。wéi zhōu gǔ kǒu bàng yān fēi,gòng shuō qián gāng shí jìng wēi。
竹杖穿云寻寺去,藤筐采药带花归。zhú zhàng chuān yún xún sì qù,téng kuāng cǎi yào dài huā guī。
诸生晚佩联芳杜,野老春霞缀衲衣。zhū shēng wǎn pèi lián fāng dù,yě lǎo chūn xiá zhuì nà yī。
风咏不须沂水上,碧山明月更清辉。fēng yǒng bù xū yí shuǐ shàng,bì shān míng yuè gèng qīng huī。

登云峰二三子咏歌以从欣然成谣二首其二

王守仁

深林之鸟何间关,我本无心云自闲。shēn lín zhī niǎo hé jiān guān,wǒ běn wú xīn yún zì xián。
大舜亦与木石处,醉翁惟在山林间。dà shùn yì yǔ mù shí chù,zuì wēng wéi zài shān lín jiān。
晴窗展卷有会意,绝壁题诗无厚颜。qíng chuāng zhǎn juǎn yǒu huì yì,jué bì tí shī wú hòu yán。
顾谓从行二三子,随游麋鹿俱忘还。gù wèi cóng xíng èr sān zi,suí yóu mí lù jù wàng hái。