古诗词

心渔歌为钱翁希明别号题

王守仁

有渔者歌曰:「渔不以目惟以心,心不在鱼渔更深。yǒu yú zhě gē yuē yú bù yǐ mù wéi yǐ xīn,xīn bù zài yú yú gèng shēn。
北溟之鲸殊小小,一举六鳌未足歆。běi míng zhī jīng shū xiǎo xiǎo,yī jǔ liù áo wèi zú xīn。
」敢问何如其为渔耶?gǎn wèn hé rú qí wèi yú yé?
曰:「吾将以斯道为网,良知为纲。yuē wú jiāng yǐ sī dào wèi wǎng,liáng zhī wèi gāng。
太和为饵,天地为舫。tài hé wèi ěr,tiān dì wèi fǎng。
絜之无意,散之无方。jié zhī wú yì,sàn zhī wú fāng。
是谓得无所得,而忘无可忘者矣。shì wèi dé wú suǒ dé,ér wàng wú kě wàng zhě yǐ。
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

示宪儿

王守仁

幼儿曹,听教诲。yòu ér cáo,tīng jiào huì。
勤读书,要孝弟。qín dú shū,yào xiào dì。
学谦恭,循礼义。xué qiān gōng,xún lǐ yì。
节饮食,戒游戏。jié yǐn shí,jiè yóu xì。
毋说谎,毋贪利。wú shuō huǎng,wú tān lì。
毋任情,毋斗气。wú rèn qíng,wú dòu qì。
毋责人,但自治。wú zé rén,dàn zì zhì。
能下人,是有志。néng xià rén,shì yǒu zhì。
能容人,是大器。néng róng rén,shì dà qì。
凡做人,在心地。fán zuò rén,zài xīn dì。
心地好,是良士。xīn dì hǎo,shì liáng shì。
心地恶,是凶类。xīn dì è,shì xiōng lèi。
譬树果,心是蒂。pì shù guǒ,xīn shì dì。
蒂若坏,果必坠。dì ruò huài,guǒ bì zhuì。
吾教汝,全在是。wú jiào rǔ,quán zài shì。
汝谛听,勿轻弃。rǔ dì tīng,wù qīng qì。

太息

王守仁

一日复一日,中夜坐叹息。yī rì fù yī rì,zhōng yè zuò tàn xī。
庭中有嘉树,落叶何淅沥。tíng zhōng yǒu jiā shù,luò yè hé xī lì。
蒙翳乱藤缠,宁知绝根脉。méng yì luàn téng chán,níng zhī jué gēn mài。
丈夫贵刚肠,光阴勿虚掷。zhàng fū guì gāng cháng,guāng yīn wù xū zhì。
头白眼昏昏,吁嗟亦何及。tóu bái yǎn hūn hūn,xū jiē yì hé jí。

登小孤书壁

王守仁

人言小孤殊阻绝,从来可望不可攀。rén yán xiǎo gū shū zǔ jué,cóng lái kě wàng bù kě pān。
上有颠崖势欲堕,下有剑石交巉顽。shàng yǒu diān yá shì yù duò,xià yǒu jiàn shí jiāo chán wán。
峡风闪壁船难进,洪涛怒撞蛟龙关。xiá fēng shǎn bì chuán nán jìn,hóng tāo nù zhuàng jiāo lóng guān。
帆樯摧缩不敢越,往往退次依前山。fān qiáng cuī suō bù gǎn yuè,wǎng wǎng tuì cì yī qián shān。
崖傍沙岸日东徙,忽成巨浸通西湾。yá bàng shā àn rì dōng xǐ,hū chéng jù jìn tōng xī wān。
帝心似悯舟楫苦,神斧夜劈无痕斑。dì xīn shì mǐn zhōu jí kǔ,shén fǔ yè pī wú hén bān。
风雷倏翕见万怪,人谋不得容其间。fēng léi shū xī jiàn wàn guài,rén móu bù dé róng qí jiān。
我来锐意欲一往,小舟微服沿回澜。wǒ lái ruì yì yù yī wǎng,xiǎo zhōu wēi fú yán huí lán。
侧身肋息仰天窦,悬空绝栈蛛丝悭。cè shēn lē xī yǎng tiān dòu,xuán kōng jué zhàn zhū sī qiān。
风吹卯酒眼花落,冻滑丹梯足力孱。fēng chuī mǎo jiǔ yǎn huā luò,dòng huá dān tī zú lì càn。
青单吹雨出仍没,白鸟避客来复还。qīng dān chuī yǔ chū réng méi,bái niǎo bì kè lái fù hái。
峰头四顾尽落日,宛然风景如瀛寰。fēng tóu sì gù jǐn luò rì,wǎn rán fēng jǐng rú yíng huán。
烟霞未觉三山远,尘土聊乘半日闲。yān xiá wèi jué sān shān yuǎn,chén tǔ liáo chéng bàn rì xián。
奇观江海讵为险,世情平地犹多艰。qí guān jiāng hǎi jù wèi xiǎn,shì qíng píng dì yóu duō jiān。
呜呼,世情平地犹多艰,回瞻北极双泪潺。wū hū,shì qíng píng dì yóu duō jiān,huí zhān běi jí shuāng lèi chán。

舟过铜陵野云县东小山有铁船因往观之果见其仿佛因题石上

王守仁

青山滚滚如奔涛,铁船何处来停桡?人间刳木宁有此?疑是仙人之所操。qīng shān gǔn gǔn rú bēn tāo,tiě chuán hé chù lái tíng ráo?rén jiān kū mù níng yǒu cǐ?yí shì xiān rén zhī suǒ cāo。
仙人一去已千载,山头日日长风号。xiān rén yī qù yǐ qiān zài,shān tóu rì rì zhǎng fēng hào。
船头出土尚仿佛,后冈有石云船稍。chuán tóu chū tǔ shàng fǎng fú,hòu gāng yǒu shí yún chuán shāo。
我行过此费忖度,昔人用心无乃忉?由来风波平地恶,纵有铁船还未牢。wǒ xíng guò cǐ fèi cǔn dù,xī rén yòng xīn wú nǎi dāo?yóu lái fēng bō píng dì è,zòng yǒu tiě chuán hái wèi láo。
秦鞭驱之未能动,傲力何所施其篙。qín biān qū zhī wèi néng dòng,ào lì hé suǒ shī qí gāo。
我欲乘之访蓬岛,雷师鼓舵虹为缫。wǒ yù chéng zhī fǎng péng dǎo,léi shī gǔ duò hóng wèi sāo。
弱流万里不胜芥,复恐驾此成徒劳。ruò liú wàn lǐ bù shèng jiè,fù kǒng jià cǐ chéng tú láo。
世路难行每如此,独立斜阳首重搔。shì lù nán xíng měi rú cǐ,dú lì xié yáng shǒu zhòng sāo。

庐山东林寺次韵

王守仁

东林日暮更登山,峰顶高僧有兰若。dōng lín rì mù gèng dēng shān,fēng dǐng gāo sēng yǒu lán ruò。
云萝磴道石参差,水声深涧树高下。yún luó dèng dào shí cān chà,shuǐ shēng shēn jiàn shù gāo xià。
远公学佛却援儒,渊明嗜酒不入社。yuǎn gōng xué fú què yuán rú,yuān míng shì jiǔ bù rù shè。
我亦爱山仍恋官,同是乾坤避人者。wǒ yì ài shān réng liàn guān,tóng shì qián kūn bì rén zhě。
我歌白云听者寡,山自点头泉自泻。wǒ gē bái yún tīng zhě guǎ,shān zì diǎn tóu quán zì xiè。
月明壑底忽惊雷,夜半天风吹屋瓦。yuè míng hè dǐ hū jīng léi,yè bàn tiān fēng chuī wū wǎ。

又次邵二泉韵

王守仁

昨游开先殊草草,今日东林游始好。zuó yóu kāi xiān shū cǎo cǎo,jīn rì dōng lín yóu shǐ hǎo。
手持苍竹拨层云,直上青天招五老。shǒu chí cāng zhú bō céng yún,zhí shàng qīng tiān zhāo wǔ lǎo。
万壑笙竽松籁哀,千峰掩映芙蓉开。wàn hè shēng yú sōng lài āi,qiān fēng yǎn yìng fú róng kāi。
坐俯西岩窥落日,风吹孤月江东来。zuò fǔ xī yán kuī luò rì,fēng chuī gū yuè jiāng dōng lái。

又次邵二泉韵

王守仁

莫向人间空白首,富贵何如一杯酒。mò xiàng rén jiān kōng bái shǒu,fù guì hé rú yī bēi jiǔ。
种莲栽菊两荒凉,慧远陶潜骨同朽。zhǒng lián zāi jú liǎng huāng liáng,huì yuǎn táo qián gǔ tóng xiǔ。
乘风我欲还金庭,三洲弱水连沙汀。chéng fēng wǒ yù hái jīn tíng,sān zhōu ruò shuǐ lián shā tīng。
他年海上望庐顶,烟际浮萍一点青。tā nián hǎi shàng wàng lú dǐng,yān jì fú píng yī diǎn qīng。

又次李佥事素韵

王守仁

省灾行近郊,探幽指层麓。shěng zāi xíng jìn jiāo,tàn yōu zhǐ céng lù。
回飙振玄冈,颓阳薄西陆。huí biāo zhèn xuán gāng,tuí yáng báo xī lù。
茎田收积雨,禾稼泛平菉。jīng tián shōu jī yǔ,hé jià fàn píng lù。
取径历村墟,停车问耕牧。qǔ jìng lì cūn xū,tíng chē wèn gēng mù。
清溪厉月行,暝洞披云宿。qīng xī lì yuè xíng,míng dòng pī yún sù。
淅米石涧溜,斧薪涧底木。xī mǐ shí jiàn liū,fǔ xīn jiàn dǐ mù。
田翁来聚观,中宵尚驰逐。tián wēng lái jù guān,zhōng xiāo shàng chí zhú。
将迎愧深情,疮痍惭抚掬。jiāng yíng kuì shēn qíng,chuāng yí cán fǔ jū。
幽枕静无寐,风泉朗鸣玉。yōu zhěn jìng wú mèi,fēng quán lǎng míng yù。
虽缪真诀传,颇苦尘缘熟。suī móu zhēn jué chuán,pǒ kǔ chén yuán shú。
终当遁名山,练药洗凡骨。zhōng dāng dùn míng shān,liàn yào xǐ fán gǔ。
缄辞谢亲交,流光易超忽。jiān cí xiè qīn jiāo,liú guāng yì chāo hū。

白鹿洞独对亭

王守仁

五老隔青冥,寻常不易见。wǔ lǎo gé qīng míng,xún cháng bù yì jiàn。
我来骑白鹿,凌空陟飞巘。wǒ lái qí bái lù,líng kōng zhì fēi yǎn。
长风卷浮云,褰帷始窥面。zhǎng fēng juǎn fú yún,qiān wéi shǐ kuī miàn。
一笑仍旧颜,愧我鬓先变。yī xiào réng jiù yán,kuì wǒ bìn xiān biàn。
我来尔为主,乾坤亦邮传。wǒ lái ěr wèi zhǔ,qián kūn yì yóu chuán。
海灯照孤月,静对有馀眷。hǎi dēng zhào gū yuè,jìng duì yǒu yú juàn。
彭蠡浮一觞,宾主聊酬劝。péng lí fú yī shāng,bīn zhǔ liáo chóu quàn。
悠悠万古心,默契可无辩。yōu yōu wàn gǔ xīn,mò qì kě wú biàn。

江上望九华不见

王守仁

五旬三过九华山,一度阴寒一度雨。wǔ xún sān guò jiǔ huá shān,yī dù yīn hán yī dù yǔ。
此来天色稍晴明,忽复昏霾起亭午。cǐ lái tiān sè shāo qíng míng,hū fù hūn mái qǐ tíng wǔ。
平生山水最多缘,独此相逢容有数。píng shēng shān shuǐ zuì duō yuán,dú cǐ xiāng féng róng yǒu shù。
人言此山天所秘,山下居人不常睹。rén yán cǐ shān tiān suǒ mì,shān xià jū rén bù cháng dǔ。
蓬莱涉海或可求,瑶水昆仑俱旧游。péng lái shè hǎi huò kě qiú,yáo shuǐ kūn lún jù jiù yóu。
洞庭何止吞八九,五岳曾向囊中收。dòng tíng hé zhǐ tūn bā jiǔ,wǔ yuè céng xiàng náng zhōng shōu。
不信开云扫六合,手扶赤日照九州。bù xìn kāi yún sǎo liù hé,shǒu fú chì rì zhào jiǔ zhōu。
驾风骑气览八极,视此琐屑真浮沤。jià fēng qí qì lǎn bā jí,shì cǐ suǒ xiè zhēn fú ōu。

江施二生与医官陶野冒雨登山人多笑之戏作歌

王守仁

江生施生颇好奇,偶逢陶野奇更痴。jiāng shēng shī shēng pǒ hǎo qí,ǒu féng táo yě qí gèng chī。
共言山外有佳寺,劝予往游争愿随。gòng yán shān wài yǒu jiā sì,quàn yǔ wǎng yóu zhēng yuàn suí。
是时雷雨云雾塞,多传险滑难车骑。shì shí léi yǔ yún wù sāi,duō chuán xiǎn huá nán chē qí。
两生力陈道非远,野请登高觇路歧。liǎng shēng lì chén dào fēi yuǎn,yě qǐng dēng gāo chān lù qí。
三人冒雨陟冈背,即仆复起相牵携。sān rén mào yǔ zhì gāng bèi,jí pū fù qǐ xiāng qiān xié。
同侪咻笑招之返,奋袂经往凌嵚崎。tóng chái xiū xiào zhāo zhī fǎn,fèn mèi jīng wǎng líng qīn qí。
归来未暇顾沾湿,且说地近山径夷。guī lái wèi xiá gù zhān shī,qiě shuō dì jìn shān jìng yí。
青林宿霭渐开霁,碧巘绛气浮微曦。qīng lín sù ǎi jiàn kāi jì,bì yǎn jiàng qì fú wēi xī。
津津指譬在必往,兴剧不到旁人嗤。jīn jīn zhǐ pì zài bì wǎng,xīng jù bù dào páng rén chī。
予亦对之成大笑,不觉老兴如童时。yǔ yì duì zhī chéng dà xiào,bù jué lǎo xīng rú tóng shí。
平生山水已成癖,历深探隐忘饥疲。píng shēng shān shuǐ yǐ chéng pǐ,lì shēn tàn yǐn wàng jī pí。
年来世务颇羁缚,逢场遇境心未衰。nián lái shì wù pǒ jī fù,féng chǎng yù jìng xīn wèi shuāi。
野本求仙志方外,两生学士亦尔为。yě běn qiú xiān zhì fāng wài,liǎng shēng xué shì yì ěr wèi。
世人趋逐但声利,赴汤踏火甘倾危。shì rén qū zhú dàn shēng lì,fù tāng tà huǒ gān qīng wēi。
解脱尘嚣事行乐,尔辈狂简翻见讥。jiě tuō chén xiāo shì xíng lè,ěr bèi kuáng jiǎn fān jiàn jī。
归与归与吾与尔,阳明之麓终尔期。guī yǔ guī yǔ wú yǔ ěr,yáng míng zhī lù zhōng ěr qī。

游九华道中

王守仁

微雨山路滑,山行人轻舟。wēi yǔ shān lù huá,shān xíng rén qīng zhōu。
桃花夹岸迷远近,回峦叠嶂盘深幽。táo huā jiā àn mí yuǎn jìn,huí luán dié zhàng pán shēn yōu。
奇峰应接劳回首,瞻之在前忽在后。qí fēng yīng jiē láo huí shǒu,zhān zhī zài qián hū zài hòu。
不道舟行转崛岖,但怪青山亦奔走。bù dào zhōu xíng zhuǎn jué qū,dàn guài qīng shān yì bēn zǒu。
薄午雨霁云亦开,青鞋布袜无尘埃。báo wǔ yǔ jì yún yì kāi,qīng xié bù wà wú chén āi。
梅蹊柳径度村落,长松白石穿林隈。méi qī liǔ jìng dù cūn luò,zhǎng sōng bái shí chuān lín wēi。
始攀风磴出木杪,更俯悬崖听瀑雷。shǐ pān fēng dèng chū mù miǎo,gèng fǔ xuán yá tīng pù léi。
乱山高顶藏平野,茆屋高低自成社。luàn shān gāo dǐng cáng píng yě,máo wū gāo dī zì chéng shè。
此中那得有人家,恐是当年避秦者。cǐ zhōng nà dé yǒu rén jiā,kǒng shì dāng nián bì qín zhě。
西岩日色渐欲下,且向前林秣吾马。xī yán rì sè jiàn yù xià,qiě xiàng qián lín mò wú mǎ。
世途浊隘不可居,吾将此地营兰若。shì tú zhuó ài bù kě jū,wú jiāng cǐ dì yíng lán ruò。

芙蓉阁

王守仁

九华之山何崔嵬,芙蓉直傍青天栽。jiǔ huá zhī shān hé cuī wéi,fú róng zhí bàng qīng tiān zāi。
刚风倒海吹不动,大雪裂地冻还开。gāng fēng dào hǎi chuī bù dòng,dà xuě liè dì dòng hái kāi。
夜半峰头挂明月,宛如玉女临妆台。yè bàn fēng tóu guà míng yuè,wǎn rú yù nǚ lín zhuāng tái。
我拂沧海写图画,题诗还愧谪仙才。wǒ fú cāng hǎi xiě tú huà,tí shī hái kuì zhé xiān cái。

登云峰望始尽九华之胜因复作歌

王守仁

九华之峰九十九,此语相传俗人口。jiǔ huá zhī fēng jiǔ shí jiǔ,cǐ yǔ xiāng chuán sú rén kǒu。
俗人眼浅见皮肤,焉测其中之所有?sú rén yǎn qiǎn jiàn pí fū,yān cè qí zhōng zhī suǒ yǒu?
我登华顶拂云雾,极目奇峰那有数?wǒ dēng huá dǐng fú yún wù,jí mù qí fēng nà yǒu shù?
巨壑中藏万玉林,大剑长枪攒武库。jù hè zhōng cáng wàn yù lín,dà jiàn zhǎng qiāng zǎn wǔ kù。
有如智者深韬藏,复如淑女避谗妒。yǒu rú zhì zhě shēn tāo cáng,fù rú shū nǚ bì chán dù。
暗然避世不求知,卑己尊人羞逞露。àn rán bì shì bù qiú zhī,bēi jǐ zūn rén xiū chěng lù。
何人不道九华奇,奇中之奇人未知。hé rén bù dào jiǔ huá qí,qí zhōng zhī qí rén wèi zhī。
我欲穷搜尽拈出,秘藏恐是天所私。wǒ yù qióng sōu jǐn niān chū,mì cáng kǒng shì tiān suǒ sī。
旋解诗囊旋收拾,脱颖露出锥参差。xuán jiě shī náng xuán shōu shí,tuō yǐng lù chū zhuī cān chà。
从来题诗李白好,渠于此山亦潦草。cóng lái tí shī lǐ bái hǎo,qú yú cǐ shān yì lǎo cǎo。
曾见王维画辋川,安得渠来拂纤缟?céng jiàn wáng wéi huà wǎng chuān,ān dé qú lái fú xiān gǎo?

双峰遗柯生乔

王守仁

尔家双峰下,不见双峰景。ěr jiā shuāng fēng xià,bù jiàn shuāng fēng jǐng。
如锥处囊中,深藏未脱颖。rú zhuī chù náng zhōng,shēn cáng wèi tuō yǐng。
盛德心愈卑,幽人迹多屏。shèng dé xīn yù bēi,yōu rén jì duō píng。
悠然望双峰,可以发深省。yōu rán wàng shuāng fēng,kě yǐ fā shēn shěng。