古诗词

守俭弟归曰仁歌楚声为别予亦和之

王守仁

庭有竹兮青青,上乔木兮鸟嘤嘤。tíng yǒu zhú xī qīng qīng,shàng qiáo mù xī niǎo yīng yīng。
妹之来兮,弟与偕行。mèi zhī lái xī,dì yǔ xié xíng。
竹青青兮雨风,鸟嘤嘤兮西东!弟之归兮,兄谁与同?zhú qīng qīng xī yǔ fēng,niǎo yīng yīng xī xī dōng!dì zhī guī xī,xiōng shuí yǔ tóng?
江云暗兮暑雨,江波渺渺兮愁予。jiāng yún àn xī shǔ yǔ,jiāng bō miǎo miǎo xī chóu yǔ。
弟别兄兮须臾,兄思弟兮何处?dì bié xiōng xī xū yú,xiōng sī dì xī hé chù?
景翳翳兮桑榆,念重闱兮离居。jǐng yì yì xī sāng yú,niàn zhòng wéi xī lí jū。
路修远兮崎险,沮风波兮江湖。lù xiū yuǎn xī qí xiǎn,jǔ fēng bō xī jiāng hú。
山有洞兮洞有云,深林窅兮涧道曛。shān yǒu dòng xī dòng yǒu yún,shēn lín yǎo xī jiàn dào xūn。
松落落兮葛累累,猿啾啾兮鹤怨群。sōng luò luò xī gé lèi lèi,yuán jiū jiū xī hè yuàn qún。
山之人兮不归,山鬼昼啸兮下上烟霏。shān zhī rén xī bù guī,shān guǐ zhòu xiào xī xià shàng yān fēi。
风袅袅兮桂花落,草萋萋兮春日迟。fēng niǎo niǎo xī guì huā luò,cǎo qī qī xī chūn rì chí。
葺予屋兮云间,荒予圃兮溪之阳。qì yǔ wū xī yún jiān,huāng yǔ pǔ xī xī zhī yáng。
驱虎豹兮无践我藿,扰麋鹿兮无骇我场。qū hǔ bào xī wú jiàn wǒ huò,rǎo mí lù xī wú hài wǒ chǎng。
解予绶兮钟阜,委予佩兮江湄。jiě yǔ shòu xī zhōng fù,wěi yǔ pèi xī jiāng méi。
往者不可追兮,叹凤德之日衰。wǎng zhě bù kě zhuī xī,tàn fèng dé zhī rì shuāi。
将沮溺其耦耕兮,孰接舆之避予。jiāng jǔ nì qí ǒu gēng xī,shú jiē yú zhī bì yǔ。
回予驾兮扶桑,鼓予枻兮沧浪。huí yǔ jià xī fú sāng,gǔ yǔ yì xī cāng làng。
终携汝兮空谷,采三秀兮徜徉。zhōng xié rǔ xī kōng gǔ,cǎi sān xiù xī cháng yáng。
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

送德观归省二首

王守仁

雪里闭门十日坐,开门一笑忽青天。xuě lǐ bì mén shí rì zuò,kāi mén yī xiào hū qīng tiān。
茅檐正好负暄日,客子胡为思故园?máo yán zhèng hǎo fù xuān rì,kè zi hú wèi sī gù yuán?
椿树惯经霜雪老,梅花偏向岁寒妍。chūn shù guàn jīng shuāng xuě lǎo,méi huā piān xiàng suì hán yán。
琅琊春色如相忆,好放山阴月下船。láng yá chūn sè rú xiāng yì,hǎo fàng shān yīn yuè xià chuán。

送德观归省二首

王守仁

琅琊雪是故园雪,故园春亦琅琊春。láng yá xuě shì gù yuán xuě,gù yuán chūn yì láng yá chūn。
天机动处即生意,世事到头还俗尘。tiān jī dòng chù jí shēng yì,shì shì dào tóu hái sú chén。
立雪浴沂传故事,吟风弄月是何人?lì xuě yù yí chuán gù shì,yín fēng nòng yuè shì hé rén?
到家好谢二三子,莫向长沮错问津。dào jiā hǎo xiè èr sān zi,mò xiàng zhǎng jǔ cuò wèn jīn。

送蔡希颜三首其三

王守仁

何事憧憧南北行,望云依阙两关情。hé shì chōng chōng nán běi xíng,wàng yún yī quē liǎng guān qíng。
风尘暂息滁阳驾,鸥鹭还寻鉴水盟。fēng chén zàn xī chú yáng jià,ōu lù hái xún jiàn shuǐ méng。
悟后《六经》无一字,静馀孤月湛虚明。wù hòu liù jīng wú yī zì,jìng yú gū yuè zhàn xū míng。
从知归路多相忆,伐木山山春鸟鸣。cóng zhī guī lù duō xiāng yì,fá mù shān shān chūn niǎo míng。

寄浮峰诗社

王守仁

晚凉庭院坐新秋,微月初生亦满楼。wǎn liáng tíng yuàn zuò xīn qiū,wēi yuè chū shēng yì mǎn lóu。
千里故人谁命驾?qiān lǐ gù rén shuí mìng jià?
百年多病有孤舟。bǎi nián duō bìng yǒu gū zhōu。
风霜草木惊时态,砧杵关河动远愁。fēng shuāng cǎo mù jīng shí tài,zhēn chǔ guān hé dòng yuǎn chóu。
饮水曲肱吾自乐,茆堂今在越溪头。yǐn shuǐ qū gōng wú zì lè,máo táng jīn zài yuè xī tóu。

栖云楼坐雪二首

王守仁

绕看庭树玉森森,忽漫阶除已许深。rào kàn tíng shù yù sēn sēn,hū màn jiē chú yǐ xǔ shēn。
但得诸生通夕坐,不妨老子半酣吟。dàn dé zhū shēng tōng xī zuò,bù fáng lǎo zi bàn hān yín。
琼花入座能欺酒,冰溜垂檐欲堕针。qióng huā rù zuò néng qī jiǔ,bīng liū chuí yán yù duò zhēn。
却忆征南诸将士,未禁寒夜铁衣沉。què yì zhēng nán zhū jiāng shì,wèi jìn hán yè tiě yī chén。

栖云楼坐雪二首

王守仁

此日栖云楼上雪,不知天意为谁深。cǐ rì qī yún lóu shàng xuě,bù zhī tiān yì wèi shuí shēn。
忽然夜半一言觉,又动人间万古吟。hū rán yè bàn yī yán jué,yòu dòng rén jiān wàn gǔ yín。
玉树有花难结果,天机无线可通针。yù shù yǒu huā nán jié guǒ,tiān jī wú xiàn kě tōng zhēn。
晓来不觉城头鼓,老懒羲皇睡正沉。xiǎo lái bù jué chéng tóu gǔ,lǎo lǎn xī huáng shuì zhèng chén。

送徽州洪俴承瑞

王守仁

平生举业最疏慵,挟册虚烦五月从。píng shēng jǔ yè zuì shū yōng,xié cè xū fán wǔ yuè cóng。
竹院检方时论药,茆堂放鹤或开笼。zhú yuàn jiǎn fāng shí lùn yào,máo táng fàng hè huò kāi lóng。
忧时漫有孤忠在,好古全无一艺工。yōu shí màn yǒu gū zhōng zài,hǎo gǔ quán wú yī yì gōng。
念我还能来夜雪,逢人休说坐春风。niàn wǒ hái néng lái yè xuě,féng rén xiū shuō zuò chūn fēng。

病中大司马乔公有诗见怀次韵奉答二首

王守仁

十日无缘拜后尘,病夫心地欲生榛。shí rì wú yuán bài hòu chén,bìng fū xīn dì yù shēng zhēn。
诗篇极见怜才意,伎俩惭非可用人。shī piān jí jiàn lián cái yì,jì liǎ cán fēi kě yòng rén。
黄阁望公长秉轴,沧江容我老垂纶。huáng gé wàng gōng zhǎng bǐng zhóu,cāng jiāng róng wǒ lǎo chuí lún。
保釐珍重回天手,会看春风万木新。bǎo lí zhēn zhòng huí tiān shǒu,huì kàn chūn fēng wàn mù xīn。

病中大司马乔公有诗见怀次韵奉答二首

王守仁

一自多歧分路尘,堂堂正道遂生榛。yī zì duō qí fēn lù chén,táng táng zhèng dào suì shēng zhēn。
聊将肤浅窥前圣,敢谓心传启后人。liáo jiāng fū qiǎn kuī qián shèng,gǎn wèi xīn chuán qǐ hòu rén。
淮海帝图须节制,云雷大造看经纶。huái hǎi dì tú xū jié zhì,yún léi dà zào kàn jīng lún。
枉劳诗句裁风雅,欲借《盘铭》献日新。wǎng láo shī jù cái fēng yǎ,yù jiè pán míng xiàn rì xīn。

送诸伯生归省

王守仁

天涯送尔独伤神,岁月龙山梦裹春。tiān yá sòng ěr dú shāng shén,suì yuè lóng shān mèng guǒ chūn。
为谢江南诸故旧,起居东岳太夫人。wèi xiè jiāng nán zhū gù jiù,qǐ jū dōng yuè tài fū rén。
闲中书卷堪时展,静裹工夫要日新。xián zhōng shū juǎn kān shí zhǎn,jìng guǒ gōng fū yào rì xīn。
能向尘途薄轩冕,不妨蓑笠老江滨。néng xiàng chén tú báo xuān miǎn,bù fáng suō lì lǎo jiāng bīn。

寄冯雪湖二首

王守仁

竿竹谁隐扶桑东,白眉之叟今庞公。gān zhú shuí yǐn fú sāng dōng,bái méi zhī sǒu jīn páng gōng。
隔湖闻鸡谢墅接,渡海有鹤蓬山通。gé hú wén jī xiè shù jiē,dù hǎi yǒu hè péng shān tōng。
卤田经岁苦秋雨,浪痕半壁惊湖风。lǔ tián jīng suì kǔ qiū yǔ,làng hén bàn bì jīng hú fēng。
歌声屋底似金石,点也此意当能同。gē shēng wū dǐ shì jīn shí,diǎn yě cǐ yì dāng néng tóng。

寄冯雪湖二首

王守仁

海岸西头湖水东,他年蓑笠拟从公。hǎi àn xī tóu hú shuǐ dōng,tā nián suō lì nǐ cóng gōng。
钓沙碧海群鸥借,樵径青云一鸟通。diào shā bì hǎi qún ōu jiè,qiáo jìng qīng yún yī niǎo tōng。
席有春阳堪坐雪,门垂五柳好吟风。xí yǒu chūn yáng kān zuò xuě,mén chuí wǔ liǔ hǎo yín fēng。
于今犹是天涯梦,怅望青霄月色同。yú jīn yóu shì tiān yá mèng,chàng wàng qīng xiāo yuè sè tóng。

诸用文归用子美韵为别

王守仁

一别烟云岁月深,天涯相见二毛侵。yī bié yān yún suì yuè shēn,tiān yá xiāng jiàn èr máo qīn。
孤帆江上亲朋意,樽酒灯前故国心。gū fān jiāng shàng qīn péng yì,zūn jiǔ dēng qián gù guó xīn。
冷雪晴林还作雨,鸟声幽谷自成吟。lěng xuě qíng lín hái zuò yǔ,niǎo shēng yōu gǔ zì chéng yín。
饮馀莫上峰头望,烟树迷茫思不禁。yǐn yú mò shàng fēng tóu wàng,yān shù mí máng sī bù jìn。

题王实夫画

王守仁

随处山泉著草庐,底须松竹掩柴扉。suí chù shān quán zhù cǎo lú,dǐ xū sōng zhú yǎn chái fēi。
天涯游子何曾出?tiān yá yóu zi hé céng chū?
画里孤帆未是归。huà lǐ gū fān wèi shì guī。
小酉诸峰开夕照,虎溪春寺入烟霏。xiǎo yǒu zhū fēng kāi xī zhào,hǔ xī chūn sì rù yān fēi。
他年还向辰阳望,却忆题诗在翠微。tā nián hái xiàng chén yáng wàng,què yì tí shī zài cuì wēi。

赠潘给事

王守仁

五月沧浪濯足归,正堪荷叶制初衣。wǔ yuè cāng làng zhuó zú guī,zhèng kān hé yè zhì chū yī。
甲非乙是君休问,酉水辰山志未违。jiǎ fēi yǐ shì jūn xiū wèn,yǒu shuǐ chén shān zhì wèi wéi。
沙鸟不须疑雀舫,江云先为扫鱼矶。shā niǎo bù xū yí què fǎng,jiāng yún xiān wèi sǎo yú jī。
武陵溪壑犹深僻,莫更移家入翠微。wǔ líng xī hè yóu shēn pì,mò gèng yí jiā rù cuì wēi。