古诗词

祈雨辞正德丙子南赣作

王守仁

呜呼,十日不雨兮,田且无禾。wū hū,shí rì bù yǔ xī,tián qiě wú hé。
一月不雨兮,川且无波。yī yuè bù yǔ xī,chuān qiě wú bō。
一月不雨兮,民已为疴。yī yuè bù yǔ xī,mín yǐ wèi kē。
再月不雨兮,民将奈何?小民无罪兮,天无咎民!zài yuè bù yǔ xī,mín jiāng nài hé?xiǎo mín wú zuì xī,tiān wú jiù mín!
抚巡失职兮,罪在予臣。fǔ xún shī zhí xī,zuì zài yǔ chén。
呜呼,盗贼兮为民大屯,天或罪此兮赫威降嗔。wū hū,dào zéi xī wèi mín dà tún,tiān huò zuì cǐ xī hè wēi jiàng chēn。
民则何罪兮,玉石俱焚?呜呼,民则何罪兮,天何遽怒?mín zé hé zuì xī,yù shí jù fén?wū hū,mín zé hé zuì xī,tiān hé jù nù?
油然兴云兮,雨兹下土。yóu rán xīng yún xī,yǔ zī xià tǔ。
彼罪遏逋兮,哀此穷苦!bǐ zuì è bū xī,āi cǐ qióng kǔ!
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

舟中至日

王守仁

岁寒犹叹滞江滨,渐喜阳回大地春。suì hán yóu tàn zhì jiāng bīn,jiàn xǐ yáng huí dà dì chūn。
未有一丝添衮绣,谩提三尺净风尘。wèi yǒu yī sī tiān gǔn xiù,mán tí sān chǐ jìng fēng chén。
丹心倍觉年来苦,白发从教镜里新。dān xīn bèi jué nián lái kǔ,bái fā cóng jiào jìng lǐ xīn。
若待完名始归隐,桃花笑杀武陵人。ruò dài wán míng shǐ guī yǐn,táo huā xiào shā wǔ líng rén。

阻风

王守仁

冬江尽说风长北,偏我北来风便南。dōng jiāng jǐn shuō fēng zhǎng běi,piān wǒ běi lái fēng biàn nán。
未必天公真有意,却逢人事偶相参。wèi bì tiān gōng zhēn yǒu yì,què féng rén shì ǒu xiāng cān。
残农得暖堪登获,破屋多寒且曝檐。cán nóng dé nuǎn kān dēng huò,pò wū duō hán qiě pù yán。
果使困穷能稍济,不妨经月阻江潭。guǒ shǐ kùn qióng néng shāo jì,bù fáng jīng yuè zǔ jiāng tán。

用韵答伍汝真

王守仁

莫怪乡思日夜深,干戈衰病两相侵。mò guài xiāng sī rì yè shēn,gàn gē shuāi bìng liǎng xiāng qīn。
孤肠自信终如铁,众口从教尽铄金。gū cháng zì xìn zhōng rú tiě,zhòng kǒu cóng jiào jǐn shuò jīn。
碧水丹山曾旧约,青天白日是知心。bì shuǐ dān shān céng jiù yuē,qīng tiān bái rì shì zhī xīn。
茅茨岁晚饶风景,云满清溪雪满岑。máo cí suì wǎn ráo fēng jǐng,yún mǎn qīng xī xuě mǎn cén。

过鞋山戏题

王守仁

曾驾双虬渡海东,青鞋失脚堕天风。céng jià shuāng qiú dù hǎi dōng,qīng xié shī jiǎo duò tiān fēng。
经过已是千年后,踪迹依然一梦中。jīng guò yǐ shì qiān nián hòu,zōng jì yī rán yī mèng zhōng。
屈子漫劳伤世隘,杨朱空自泣途穷。qū zi màn láo shāng shì ài,yáng zhū kōng zì qì tú qióng。
正须坐我匡庐顶,濯足寒涛步晓空。zhèng xū zuò wǒ kuāng lú dǐng,zhuó zú hán tāo bù xiǎo kōng。

望庐山

王守仁

尽说庐山若个奇,当时图画亦堪疑。jǐn shuō lú shān ruò gè qí,dāng shí tú huà yì kān yí。
九江风浪非前日,五老烟云岂定期?jiǔ jiāng fēng làng fēi qián rì,wǔ lǎo yān yún qǐ dìng qī?
眼惯不妨层壁险,足蜷须著短筇随。yǎn guàn bù fáng céng bì xiǎn,zú quán xū zhù duǎn qióng suí。
香炉瀑布微如线,欲决天河泻上池。xiāng lú pù bù wēi rú xiàn,yù jué tiān hé xiè shàng chí。

元月三首元日雾

王守仁

元日昏昏雾塞空,出门咫尺误西东。yuán rì hūn hūn wù sāi kōng,chū mén zhǐ chǐ wù xī dōng。
人多失足投坑堑,我亦停车泣路穷。rén duō shī zú tóu kēng qiàn,wǒ yì tíng chē qì lù qióng。
欲斩蚩尤开白日,还排阊阖拜重瞳。yù zhǎn chī yóu kāi bái rì,hái pái chāng hé bài zhòng tóng。
小臣谩有澄清志,安得扶摇万里风。xiǎo chén mán yǒu chéng qīng zhì,ān dé fú yáo wàn lǐ fēng。

元月三首元日雾

王守仁

昨朝阴雾埋元日,向晓寒云迸雨声。zuó cháo yīn wù mái yuán rì,xiàng xiǎo hán yún bèng yǔ shēng。
莫道人为无感召,从来天意亦分明。mò dào rén wèi wú gǎn zhào,cóng lái tiān yì yì fēn míng。
安危他日须周勃,痛哭当年笑贾生。ān wēi tā rì xū zhōu bó,tòng kū dāng nián xiào jiǎ shēng。
坐对残灯愁彻夜,静听晨鼓报新晴。zuò duì cán dēng chóu chè yè,jìng tīng chén gǔ bào xīn qíng。

元月三首元日雾

王守仁

一雾二雨三日风,田家卜岁疑凶丰。yī wù èr yǔ sān rì fēng,tián jiā bo suì yí xiōng fēng。
我心惟愿兵甲解,天意岂必斯民穷。wǒ xīn wéi yuàn bīng jiǎ jiě,tiān yì qǐ bì sī mín qióng。
虎旅归思怀旧土,銮舆消息望还宫。hǔ lǚ guī sī huái jiù tǔ,luán yú xiāo xī wàng hái gōng。
春盘浊酒聊自慰,无使戚戚干吾衷。chūn pán zhuó jiǔ liáo zì wèi,wú shǐ qī qī gàn wú zhōng。

立春二首

王守仁

才见春归春又来,春风如旧鬓毛衰。cái jiàn chūn guī chūn yòu lái,chūn fēng rú jiù bìn máo shuāi。
梅花未放天机泄,萱草先将地脉回。méi huā wèi fàng tiān jī xiè,xuān cǎo xiān jiāng dì mài huí。
渐老光阴逢世难,经年怀抱欲谁开?jiàn lǎo guāng yīn féng shì nán,jīng nián huái bào yù shuí kāi?
孤云渺渺亲庭远,长日斑衣羡老莱。gū yún miǎo miǎo qīn tíng yuǎn,zhǎng rì bān yī xiàn lǎo lái。

立春二首

王守仁

天涯霜雪叹春迟,春到天涯思转悲。tiān yá shuāng xuě tàn chūn chí,chūn dào tiān yá sī zhuǎn bēi。
破屋多时空杼轴,东风无力起苍痍。pò wū duō shí kōng zhù zhóu,dōng fēng wú lì qǐ cāng yí。
周王车驾穷南服,汉将旌旗守北陲。zhōu wáng chē jià qióng nán fú,hàn jiāng jīng qí shǒu běi chuí。
莫讶春盘断生菜,人间菜色正离仳。mò yà chūn pán duàn shēng cài,rén jiān cài sè zhèng lí pǐ。

游庐山开先寺

王守仁

僻性寻常惯受猜,看山又是百忙来。pì xìng xún cháng guàn shòu cāi,kàn shān yòu shì bǎi máng lái。
北风留客非无意,南寺逢僧即未回。běi fēng liú kè fēi wú yì,nán sì féng sēng jí wèi huí。
白日高峰开雨雪,青天飞瀑泻云雷。bái rì gāo fēng kāi yǔ xuě,qīng tiān fēi pù xiè yún léi。
缘溪踏得支茆地,修竹长松覆石台。yuán xī tà dé zhī máo dì,xiū zhú zhǎng sōng fù shí tái。

又次壁间杜牧韵

王守仁

春山路僻问归樵,为指前峰石径遥。chūn shān lù pì wèn guī qiáo,wèi zhǐ qián fēng shí jìng yáo。
僧与白云还暝壑,月随沧海上寒潮。sēng yǔ bái yún hái míng hè,yuè suí cāng hǎi shàng hán cháo。
世情老去浑无懒,游兴年来独未消。shì qíng lǎo qù hún wú lǎn,yóu xīng nián lái dú wèi xiāo。
回首孤航又陈迹,疏钟隔渚夜迢迢。huí shǒu gū háng yòu chén jì,shū zhōng gé zhǔ yè tiáo tiáo。

山僧

王守仁

岩下萧然老病僧,曾求佛法礼南能。yán xià xiāo rán lǎo bìng sēng,céng qiú fú fǎ lǐ nán néng。
论诗自许窥三昧,入圣无梯出小乘。lùn shī zì xǔ kuī sān mèi,rù shèng wú tī chū xiǎo chéng。
高阁松风飘夜磬,石床花雨落寒灯。gāo gé sōng fēng piāo yè qìng,shí chuáng huā yǔ luò hán dēng。
更深月出山窗曙,漱齿焚香诵《法楞》。gèng shēn yuè chū shān chuāng shǔ,shù chǐ fén xiāng sòng fǎ léng。

江上望九华山二首

王守仁

当年一上化城峰,十日高眠雷雨中。dāng nián yī shàng huà chéng fēng,shí rì gāo mián léi yǔ zhōng。
霁色晓开千嶂雪,涛声夜渡九江风。jì sè xiǎo kāi qiān zhàng xuě,tāo shēng yè dù jiǔ jiāng fēng。
此时隔水看图画,几岁缘云住桂丛?cǐ shí gé shuǐ kàn tú huà,jǐ suì yuán yún zhù guì cóng?
却负洞仙蓬海约,玉函丹诀在崆峒。què fù dòng xiān péng hǎi yuē,yù hán dān jué zài kōng dòng。

江上望九华山二首

王守仁

穷探虽得尽幽奇,山势须从远望知。qióng tàn suī dé jǐn yōu qí,shān shì xū cóng yuǎn wàng zhī。
几朵芙蓉开碧落,九天屏嶂列旌麾。jǐ duǒ fú róng kāi bì luò,jiǔ tiān píng zhàng liè jīng huī。
高同华岳应天忝,名亚匡庐却稍卑。gāo tóng huá yuè yīng tiān tiǎn,míng yà kuāng lú què shāo bēi。
信是谪仙还具眼,九华题后竟难移。xìn shì zhé xiān hái jù yǎn,jiǔ huá tí hòu jìng nán yí。