古诗词

游秦望用壁间韵

王守仁

秦望独出万山雄,萦纡鸟道盘苍空。qín wàng dú chū wàn shān xióng,yíng yū niǎo dào pán cāng kōng。
飞泉百道泻碧玉,翠壁千仞削古铜。fēi quán bǎi dào xiè bì yù,cuì bì qiān rèn xuē gǔ tóng。
久雨忽晴真可喜,山灵于我岂无以。jiǔ yǔ hū qíng zhēn kě xǐ,shān líng yú wǒ qǐ wú yǐ。
初疑步入画图中,岂知身在青霄里。chū yí bù rù huà tú zhōng,qǐ zhī shēn zài qīng xiāo lǐ。
蓬岛茫茫几万重,此地犹传望祖龙。péng dǎo máng máng jǐ wàn zhòng,cǐ dì yóu chuán wàng zǔ lóng。
仙舟一去竟不返,断碑千古原无踪。xiān zhōu yī qù jìng bù fǎn,duàn bēi qiān gǔ yuán wú zōng。
北望稽山怀禹迹,却叹秦皇为惭色。běi wàng jī shān huái yǔ jì,què tàn qín huáng wèi cán sè。
落日凄风结晚愁,归云半掩春湖碧。luò rì qī fēng jié wǎn chóu,guī yún bàn yǎn chūn hú bì。
便欲峰头拂石眠,吊古伤今益惘然。biàn yù fēng tóu fú shí mián,diào gǔ shāng jīn yì wǎng rán。
未暇长卿哀二世,且续苏君观海篇。wèi xiá zhǎng qīng āi èr shì,qiě xù sū jūn guān hǎi piān。
长啸归来景渐促,山鸟山花吟不足。zhǎng xiào guī lái jǐng jiàn cù,shān niǎo shān huā yín bù zú。
夜深风雨过溪来,小榻寒灯卧僧屋。yè shēn fēng yǔ guò xī lái,xiǎo tà hán dēng wò sēng wū。
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

与沅陵郭掌教

王守仁

记得春眠寺阁云,松林水鹤日为群。jì dé chūn mián sì gé yún,sōng lín shuǐ hè rì wèi qún。
诸生问业冲星入,稚子拈香静夜焚。zhū shēng wèn yè chōng xīng rù,zhì zi niān xiāng jìng yè fén。
世事暗随江草换,道情曾许碧山闻。shì shì àn suí jiāng cǎo huàn,dào qíng céng xǔ bì shān wén。
别来点瑟还谁鼓?bié lái diǎn sè hái shuí gǔ?
怅望烟花此送君。chàng wàng yān huā cǐ sòng jūn。

别族太叔克彰

王守仁

情深宗族谊同方,消息那堪别后荒。qíng shēn zōng zú yì tóng fāng,xiāo xī nà kān bié hòu huāng。
江上相逢疑未定,天涯独去意重伤。jiāng shàng xiāng féng yí wèi dìng,tiān yá dú qù yì zhòng shāng。
身闲最觉湖山静,家近殊闻草木香。shēn xián zuì jué hú shān jìng,jiā jìn shū wén cǎo mù xiāng。
云路莫嗟迟发轫,世涂崎曲尽羊肠。yún lù mò jiē chí fā rèn,shì tú qí qū jǐn yáng cháng。

登凭虚阁和石少宰韵

王守仁

山阁新春负一登,酒边孤兴晚堪乘。shān gé xīn chūn fù yī dēng,jiǔ biān gū xīng wǎn kān chéng。
松间鸣瑟惊栖鹤,竹里茶烟起定僧。sōng jiān míng sè jīng qī hè,zhú lǐ chá yān qǐ dìng sēng。
望远每来成久坐,伤时有涕恨无能。wàng yuǎn měi lái chéng jiǔ zuò,shāng shí yǒu tì hèn wú néng。
峰头见说连阊阖,几欲排云尚未曾。fēng tóu jiàn shuō lián chāng hé,jǐ yù pái yún shàng wèi céng。

登阅江楼

王守仁

绝顶楼荒旧有名,高皇曾此驻龙旌。jué dǐng lóu huāng jiù yǒu míng,gāo huáng céng cǐ zhù lóng jīng。
险存道德虚天堑,守在蛮夷岂石城。xiǎn cún dào dé xū tiān qiàn,shǒu zài mán yí qǐ shí chéng。
山色古今馀王气,江流天地变秋声。shān sè gǔ jīn yú wáng qì,jiāng liú tiān dì biàn qiū shēng。
登临授简谁能赋?dēng lín shòu jiǎn shuí néng fù?
千古新亭一怆情。qiān gǔ xīn tíng yī chuàng qíng。

狮子山

王守仁

残暑须还一雨清,高峰极目快新晴。cán shǔ xū hái yī yǔ qīng,gāo fēng jí mù kuài xīn qíng。
海门潮落江声急,吴苑秋深树脚明。hǎi mén cháo luò jiāng shēng jí,wú yuàn qiū shēn shù jiǎo míng。
烽火正防胡骑入,羽书愁见朔云横。fēng huǒ zhèng fáng hú qí rù,yǔ shū chóu jiàn shuò yún héng。
百年未有涓埃报,白发今朝又几茎?bǎi nián wèi yǒu juān āi bào,bái fā jīn cháo yòu jǐ jīng?

游清凉寺三首

王守仁

春寻载酒本无期,乘兴还嫌马足迟。chūn xún zài jiǔ běn wú qī,chéng xīng hái xián mǎ zú chí。
古寺共怜春草没,远山偏与夕阳宜。gǔ sì gòng lián chūn cǎo méi,yuǎn shān piān yǔ xī yáng yí。
雨晴涧竹消苍粉,风暖岩花落紫蕤。yǔ qíng jiàn zhú xiāo cāng fěn,fēng nuǎn yán huā luò zǐ ruí。
昏黑更须凌绝顶,高怀想见少陵诗。hūn hēi gèng xū líng jué dǐng,gāo huái xiǎng jiàn shǎo líng shī。

游清凉寺三首

王守仁

积雨山行已后期,更堪多病益迟迟。jī yǔ shān xíng yǐ hòu qī,gèng kān duō bìng yì chí chí。
风尘渐觉初心负,丘壑真于野性宜。fēng chén jiàn jué chū xīn fù,qiū hè zhēn yú yě xìng yí。
绿树阴层新作盖,紫兰香细尚馀蕤。lǜ shù yīn céng xīn zuò gài,zǐ lán xiāng xì shàng yú ruí。
辋川图画能如许,绝是无声亦有诗。wǎng chuān tú huà néng rú xǔ,jué shì wú shēng yì yǒu shī。

游清凉寺三首

王守仁

不顾尚书此日期,欲为花外板舆迟。bù gù shàng shū cǐ rì qī,yù wèi huā wài bǎn yú chí。
繁丝急管人人醉,竹径松堂处处宜。fán sī jí guǎn rén rén zuì,zhú jìng sōng táng chù chù yí。
双树暗芳春寂寞,五峰晴秀晚羲蕤。shuāng shù àn fāng chūn jì mò,wǔ fēng qíng xiù wǎn xī ruí。
暮钟杳杳催归骑,惆怅烟光不尽诗。mù zhōng yǎo yǎo cuī guī qí,chóu chàng yān guāng bù jǐn shī。

寄张东所次前韵

王守仁

远趋君命忽中违,此意年来识者稀。yuǎn qū jūn mìng hū zhōng wéi,cǐ yì nián lái shí zhě xī。
黄绮曾为炎祚出,子陵终向富春归。huáng qǐ céng wèi yán zuò chū,zi líng zhōng xiàng fù chūn guī。
江船一话千年阔,尘梦今惊四十非。jiāng chuán yī huà qiān nián kuò,chén mèng jīn jīng sì shí fēi。
何日孤帆过天目,海门春浪扫渔矶。hé rì gū fān guò tiān mù,hǎi mén chūn làng sǎo yú jī。

别余缙子绅

王守仁

不须买棹往来频,我亦携家向海滨。bù xū mǎi zhào wǎng lái pín,wǒ yì xié jiā xiàng hǎi bīn。
但得青山随鹿豕,未论黄阁画麒麟。dàn dé qīng shān suí lù shǐ,wèi lùn huáng gé huà qí lín。
丧心疾已千年痼,起死方存六籍真。sàng xīn jí yǐ qiān nián gù,qǐ sǐ fāng cún liù jí zhēn。
归向兰溪溪上问,桃花春水正迷津。guī xiàng lán xī xī shàng wèn,táo huā chūn shuǐ zhèng mí jīn。

送刘伯光

王守仁

五月茅茨静竹扉,论心方洽忽辞归。wǔ yuè máo cí jìng zhú fēi,lùn xīn fāng qià hū cí guī。
沧江独棹冲新暑,白发高堂恋夕晖。cāng jiāng dú zhào chōng xīn shǔ,bái fā gāo táng liàn xī huī。
谩道《六经》皆注脚,还谁一语悟真机?mán dào liù jīng jiē zhù jiǎo,hái shuí yī yǔ wù zhēn jī?
相知若问年来意,已傍西湖买钓矶。xiāng zhī ruò wèn nián lái yì,yǐ bàng xī hú mǎi diào jī。

冬夜偶书

王守仁

百事支离力不禁,一官栖息病相侵。bǎi shì zhī lí lì bù jìn,yī guān qī xī bìng xiāng qīn。
星辰魏阙江湖迥,松柏茅茨岁月深。xīng chén wèi quē jiāng hú jiǒng,sōng bǎi máo cí suì yuè shēn。
欲倚黄精消白发,由来空谷有馀音。yù yǐ huáng jīng xiāo bái fā,yóu lái kōng gǔ yǒu yú yīn。
曲肱已醒浮云梦,荷蒉休疑击磬心。qū gōng yǐ xǐng fú yún mèng,hé kuì xiū yí jī qìng xīn。

寄潘南山

王守仁

秋风吹散锦溪云,一笑南山雨后新。qiū fēng chuī sàn jǐn xī yún,yī xiào nán shān yǔ hòu xīn。
诗妙尽从言外得,《易》微谁见画前真?shī miào jǐn cóng yán wài dé,yì wēi shuí jiàn huà qián zhēn?
登山脚健何妨老,留客情深不计贫。dēng shān jiǎo jiàn hé fáng lǎo,liú kè qíng shēn bù jì pín。
朱吕月林传故事,他年还许上西邻。zhū lǚ yuè lín chuán gù shì,tā nián hái xǔ shàng xī lín。

送胡廷尉

王守仁

钟陵雪后市灯残,箫鼓江船发晓寒。zhōng líng xuě hòu shì dēng cán,xiāo gǔ jiāng chuán fā xiǎo hán。
山水总怜南国好,才猷须济朔方艰。shān shuǐ zǒng lián nán guó hǎo,cái yóu xū jì shuò fāng jiān。
彩衣得侍仙舟远,春色行应故里看。cǎi yī dé shì xiān zhōu yuǎn,chūn sè xíng yīng gù lǐ kàn。
别去中宵瞻北极,五云飞处是长安。bié qù zhōng xiāo zhān běi jí,wǔ yún fēi chù shì zhǎng ān。

与郭子全

王守仁

相别翻怜相见时,碧桃开尽桂花枝。xiāng bié fān lián xiāng jiàn shí,bì táo kāi jǐn guì huā zhī。
光阴如许成虚掷,世故摧人总不知。guāng yīn rú xǔ chéng xū zhì,shì gù cuī rén zǒng bù zhī。
云路不须朱绂去,归帆且得彩衣随。yún lù bù xū zhū fú qù,guī fān qiě dé cǎi yī suí。
岚山风景濂溪近,此去还应自得师。lán shān fēng jǐng lián xī jìn,cǐ qù hái yīng zì dé shī。