古诗词

宝林寺

王守仁

怪山何日海边来,一塔高悬拂斗台。guài shān hé rì hǎi biān lái,yī tǎ gāo xuán fú dòu tái。
面面晴峰云外出,迢迢白水镜中开。miàn miàn qíng fēng yún wài chū,tiáo tiáo bái shuǐ jìng zhōng kāi。
招提半废空狮象,亭馆全颓蔚草莱。zhāo tí bàn fèi kōng shī xiàng,tíng guǎn quán tuí wèi cǎo lái。
落日晚风无限恨,荒台石上几徘徊。luò rì wǎn fēng wú xiàn hèn,huāng tái shí shàng jǐ pái huái。
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

归途有僧自望华亭来迎且请诗

王守仁

方自华峰下,何劳更望华。fāng zì huá fēng xià,hé láo gèng wàng huá。
山僧援故事,要我到渠家。shān sēng yuán gù shì,yào wǒ dào qú jiā。
自谓游已至,那知望转佳。zì wèi yóu yǐ zhì,nà zhī wàng zhuǎn jiā。
正如酣醉后,醒酒却须茶。zhèng rú hān zuì hòu,xǐng jiǔ què xū chá。

弘治壬戌尝游九华值时阴雾竟无所睹至是正德庚辰复往游之风日清朗尽得其胜喜而作歌

王守仁

昔年十日九华住,云雾终旬竟不开。xī nián shí rì jiǔ huá zhù,yún wù zhōng xún jìng bù kāi。
有如昏夜入宝藏,两目无睹成空回。yǒu rú hūn yè rù bǎo cáng,liǎng mù wú dǔ chéng kōng huí。
每逢好事谈奇胜,即思策蹇还一来。měi féng hǎo shì tán qí shèng,jí sī cè jiǎn hái yī lái。
频年驱逐事兵革,出入贼垒冲风埃。pín nián qū zhú shì bīng gé,chū rù zéi lěi chōng fēng āi。
恐恐昼夜不遑息,岂复山水能徘徊?kǒng kǒng zhòu yè bù huáng xī,qǐ fù shān shuǐ néng pái huái?
鄱湖一战偶天幸,远随归凯停江隈。pó hú yī zhàn ǒu tiān xìng,yuǎn suí guī kǎi tíng jiāng wēi。
是时军务颇多暇,况复我马方虺隤。shì shí jūn wù pǒ duō xiá,kuàng fù wǒ mǎ fāng huī tuí。
旧游诸生亦群集,遂将童冠登崔嵬。jiù yóu zhū shēng yì qún jí,suì jiāng tóng guān dēng cuī wéi。
先晨霏霭尚暝晦,却疑山意犹嫌猜。xiān chén fēi ǎi shàng míng huì,què yí shān yì yóu xián cāi。
肩舆一入青阳境,忽然白日开西岭。jiān yú yī rù qīng yáng jìng,hū rán bái rì kāi xī lǐng。
长风拥慧扫浮阴,九十九峰如梦醒。zhǎng fēng yōng huì sǎo fú yīn,jiǔ shí jiǔ fēng rú mèng xǐng。
群峦踊跃争献奇,儿孙俯伏摩具顶。qún luán yǒng yuè zhēng xiàn qí,ér sūn fǔ fú mó jù dǐng。
今来始识九华面,恨无诗笔为传影。jīn lái shǐ shí jiǔ huá miàn,hèn wú shī bǐ wèi chuán yǐng。
层楼叠阁写未工,千朵芙蓉抽玉井。céng lóu dié gé xiě wèi gōng,qiān duǒ fú róng chōu yù jǐng。
怪哉造化亦安排,天下奇山此兼并。guài zāi zào huà yì ān pái,tiān xià qí shān cǐ jiān bìng。
揽衣登高望八荒,双阙下见日月光。lǎn yī dēng gāo wàng bā huāng,shuāng quē xià jiàn rì yuè guāng。
长江如带绕山麓,五湖七泽皆陂塘。zhǎng jiāng rú dài rào shān lù,wǔ hú qī zé jiē bēi táng。
蓬瀛海上浮拳石,举足可到虹可梁。péng yíng hǎi shàng fú quán shí,jǔ zú kě dào hóng kě liáng。
仙人为我启阊阖,鸾辍鹤驾纷翱翔。xiān rén wèi wǒ qǐ chāng hé,luán chuò hè jià fēn áo xiáng。
从兹脱屣谢尘世,飘然拂袖凌苍苍。cóng zī tuō xǐ xiè chén shì,piāo rán fú xiù líng cāng cāng。

登云峰二三子咏歌以从欣然成谣二首其一

王守仁

淳气日凋薄,邹鲁亡真承。chún qì rì diāo báo,zōu lǔ wáng zhēn chéng。
世儒倡臆说,愚瞽相因仍。shì rú chàng yì shuō,yú gǔ xiāng yīn réng。
晚途益沦溺,手援吾不能。wǎn tú yì lún nì,shǒu yuán wú bù néng。
弃之入烟霞,高历云峰层。qì zhī rù yān xiá,gāo lì yún fēng céng。
开茅傍虎穴,结屋依岩僧。kāi máo bàng hǔ xué,jié wū yī yán sēng。
岂曰事高尚?庶免无予憎。qǐ yuē shì gāo shàng?shù miǎn wú yǔ zēng。
好鸟求其侣,嘤嘤林间鸣。hǎo niǎo qiú qí lǚ,yīng yīng lín jiān míng。
而我在空谷,焉得无良朋?ér wǒ zài kōng gǔ,yān dé wú liáng péng?
飘飘二三子,春服来从行。piāo piāo èr sān zi,chūn fú lái cóng xíng。
咏歌见真性,逍遥无俗情。yǒng gē jiàn zhēn xìng,xiāo yáo wú sú qíng。
各勉希圣志,毋为尘所萦。gè miǎn xī shèng zhì,wú wèi chén suǒ yíng。

重游开元寺戏题壁

王守仁

中丞不解了公事,到处看山复寻寺。zhōng chéng bù jiě le gōng shì,dào chù kàn shān fù xún sì。
尚为妻孥守俸钱,至今未得休官去。shàng wèi qī nú shǒu fèng qián,zhì jīn wèi dé xiū guān qù。
三月开元两度来,寺僧倦客门未开。sān yuè kāi yuán liǎng dù lái,sì sēng juàn kè mén wèi kāi。
山灵似嫌俗士驾,溪风拦路吹人回。shān líng shì xián sú shì jià,xī fēng lán lù chuī rén huí。
君不见富贵中人如中酒,折腰解酲须五斗。jūn bù jiàn fù guì zhōng rén rú zhōng jiǔ,zhé yāo jiě chéng xū wǔ dòu。
未妨适意山水间,浮名于我亦何有。wèi fáng shì yì shān shuǐ jiān,fú míng yú wǒ yì hé yǒu。

贾胡行

王守仁

贾胡得明珠,藏珠剖其驱。jiǎ hú dé míng zhū,cáng zhū pōu qí qū。
珠藏未能有,此身已先无。zhū cáng wèi néng yǒu,cǐ shēn yǐ xiān wú。
轻己重外物,贾胡一何愚。qīng jǐ zhòng wài wù,jiǎ hú yī hé yú。
请君勿笑贾胡愚,君今奔走声利途。qǐng jūn wù xiào jiǎ hú yú,jūn jīn bēn zǒu shēng lì tú。
钻求富贵未能得,役精劳形骨髓枯。zuān qiú fù guì wèi néng dé,yì jīng láo xíng gǔ suǐ kū。
竟日惶惶忧毁誉,终宵惕惕防艰虞。jìng rì huáng huáng yōu huǐ yù,zhōng xiāo tì tì fáng jiān yú。
一日仅得五升米,半级仍甘九族诛。yī rì jǐn dé wǔ shēng mǐ,bàn jí réng gān jiǔ zú zhū。
胥靡接踵略无悔,请君勿笑贾胡愚。xū mí jiē zhǒng lüè wú huǐ,qǐng jūn wù xiào jiǎ hú yú。

送邵文实方伯致仕

王守仁

君不见埘下鸡,引类呼群啄且啼?稻粱已足脂渐肥,毛羽脱落充庖厨。jūn bù jiàn shí xià jī,yǐn lèi hū qún zhuó qiě tí?dào liáng yǐ zú zhī jiàn féi,máo yǔ tuō luò chōng páo chú。
又不见笼中鹤,敛翼垂头困牢落?笼开一旦入层云,万里翱翔从廖廓。yòu bù jiàn lóng zhōng hè,liǎn yì chuí tóu kùn láo luò?lóng kāi yī dàn rù céng yún,wàn lǐ áo xiáng cóng liào kuò。
人生山水须认真,胡为利禄缠其身?高车驷马尽桎梏,云台麟阁皆埃尘。rén shēng shān shuǐ xū rèn zhēn,hú wèi lì lù chán qí shēn?gāo chē sì mǎ jǐn zhì gù,yún tái lín gé jiē āi chén。
鸱夷抱恨浮江水,何似乘舟逃海滨?舜水龙山予旧宅,让公且作烟霞伯。chī yí bào hèn fú jiāng shuǐ,hé shì chéng zhōu táo hǎi bīn?shùn shuǐ lóng shān yǔ jiù zhái,ràng gōng qiě zuò yān xiá bó。
拂衣便拟逐公回,为予先扫峰头石。fú yī biàn nǐ zhú gōng huí,wèi yǔ xiān sǎo fēng tóu shí。

纪梦

王守仁

秋夜卧小阁,梦游沧海滨。qiū yè wò xiǎo gé,mèng yóu cāng hǎi bīn。
海上神仙不可到,金银宫阙高嶙峋。hǎi shàng shén xiān bù kě dào,jīn yín gōng quē gāo lín xún。
中有仙人芙蓉巾,顾我宛若平生亲。zhōng yǒu xiān rén fú róng jīn,gù wǒ wǎn ruò píng shēng qīn。
欣然就语下烟雾,自言姓名郭景纯。xīn rán jiù yǔ xià yān wù,zì yán xìng míng guō jǐng chún。
携手历历诉衷曲,义愤感激难具陈。xié shǒu lì lì sù zhōng qū,yì fèn gǎn jī nán jù chén。
切齿尤深怨王导,深奸老猾长欺人。qiè chǐ yóu shēn yuàn wáng dǎo,shēn jiān lǎo huá zhǎng qī rén。
当年王敦觊神器,导实阴主相缘夤。dāng nián wáng dūn jì shén qì,dǎo shí yīn zhǔ xiāng yuán yín。
不然三问三不答,胡忍使敦杀伯仁?bù rán sān wèn sān bù dá,hú rěn shǐ dūn shā bó rén?
寄书欲拔太真舌,不相为谋敢尔云。jì shū yù bá tài zhēn shé,bù xiāng wèi móu gǎn ěr yún。
敦病已笃事已去,临哭嫁祸复卖敦。dūn bìng yǐ dǔ shì yǐ qù,lín kū jià huò fù mài dūn。
事成同享帝王贵,事败乃为顾命臣。shì chéng tóng xiǎng dì wáng guì,shì bài nǎi wèi gù mìng chén。
几微隐约亦可见,世史掩覆多失真。jǐ wēi yǐn yuē yì kě jiàn,shì shǐ yǎn fù duō shī zhēn。
袖出长篇再三读,觉来字字能书绅。xiù chū zhǎng piān zài sān dú,jué lái zì zì néng shū shēn。
开窗试抽《晋史》阅,中间事迹颇有因。kāi chuāng shì chōu jìn shǐ yuè,zhōng jiān shì jì pǒ yǒu yīn。
因思景纯有道者,世移事往千馀春。yīn sī jǐng chún yǒu dào zhě,shì yí shì wǎng qiān yú chūn。
若非精诚果有激,岂得到今犹愤嗔。ruò fēi jīng chéng guǒ yǒu jī,qǐ dé dào jīn yóu fèn chēn。
不成之语以筮戒,敦实气沮竟殒身。bù chéng zhī yǔ yǐ shì jiè,dūn shí qì jǔ jìng yǔn shēn。
人生生死亦不易,谁能视死如轻尘?rén shēng shēng sǐ yì bù yì,shuí néng shì sǐ rú qīng chén?
烛微先几炳易道,多能馀事非所论。zhú wēi xiān jǐ bǐng yì dào,duō néng yú shì fēi suǒ lùn。
取义成仁忠晋室,龙逄龚胜心可伦。qǔ yì chéng rén zhōng jìn shì,lóng páng gōng shèng xīn kě lún。
是非颠倒古多有,吁嗟景纯终见伸。shì fēi diān dào gǔ duō yǒu,xū jiē jǐng chún zhōng jiàn shēn。
御风骑气游八垠。yù fēng qí qì yóu bā yín。
彼敦之徒草木,粪土臭腐同沉沦。bǐ dūn zhī tú cǎo mù,fèn tǔ chòu fǔ tóng chén lún。
我昔明《易》道,故知未来事。wǒ xī míng yì dào,gù zhī wèi lái shì。
时人不我识,遂传耽一技。shí rén bù wǒ shí,suì chuán dān yī jì。
一思王导徒,神器良久觊。yī sī wáng dǎo tú,shén qì liáng jiǔ jì。
诸谢岂不力,伯仁见其底。zhū xiè qǐ bù lì,bó rén jiàn qí dǐ。
所以敦者佣,罔顾天经与地义。suǒ yǐ dūn zhě yōng,wǎng gù tiān jīng yǔ dì yì。
不然百口未负托,何忍置之死。bù rán bǎi kǒu wèi fù tuō,hé rěn zhì zhī sǐ。
我于斯时知有分,日中斩柴市。wǒ yú sī shí zhī yǒu fēn,rì zhōng zhǎn chái shì。
我死何足悲,我生良有以。wǒ sǐ hé zú bēi,wǒ shēng liáng yǒu yǐ。
九天一人抚膺哭,晋室诸公亦可耻。jiǔ tiān yī rén fǔ yīng kū,jìn shì zhū gōng yì kě chǐ。
举目山河徒叹非,携手登亭空洒泪。jǔ mù shān hé tú tàn fēi,xié shǒu dēng tíng kōng sǎ lèi。
王导真奸雄,千载人未议。wáng dǎo zhēn jiān xióng,qiān zài rén wèi yì。
偶感君子谈中及,重与写真记。ǒu gǎn jūn zi tán zhōng jí,zhòng yǔ xiě zhēn jì。
固知仓卒不成文,自今当与频谑戏。gù zhī cāng zú bù chéng wén,zì jīn dāng yǔ pín xuè xì。
倘其为我一表扬,万世万世万万世。tǎng qí wèi wǒ yī biǎo yáng,wàn shì wàn shì wàn wàn shì。

无题

王守仁

岩头有石人,为我下嶙峋。yán tóu yǒu shí rén,wèi wǒ xià lín xún。
脚踏破履五十两,身披旧衲四十斤。jiǎo tà pò lǚ wǔ shí liǎng,shēn pī jiù nà sì shí jīn。
任重致远香象力,餐霜坐雪金刚身。rèn zhòng zhì yuǎn xiāng xiàng lì,cān shuāng zuò xuě jīn gāng shēn。
夜寒双虎与温足,雨后秃龙来伴宿。yè hán shuāng hǔ yǔ wēn zú,yǔ hòu tū lóng lái bàn sù。
手握顽砖镜未光,舌底流泉梅未熟。shǒu wò wán zhuān jìng wèi guāng,shé dǐ liú quán méi wèi shú。
夜来拾得遇寒山,翠竹黄花好共看。yè lái shí dé yù hán shān,cuì zhú huáng huā hǎo gòng kàn。
同来问我安心法,还解将心与汝安。tóng lái wèn wǒ ān xīn fǎ,hái jiě jiāng xīn yǔ rǔ ān。

游落星寺

王守仁

女娲炼石补天漏,璇玑昼夜无停走。nǚ wā liàn shí bǔ tiān lòu,xuán jī zhòu yè wú tíng zǒu。
自从堕却玉衡星,至今七政迷前后。zì cóng duò què yù héng xīng,zhì jīn qī zhèng mí qián hòu。
浑仪昼夜徒揣摩,敬授人时亦何有?hún yí zhòu yè tú chuāi mó,jìng shòu rén shí yì hé yǒu?
玉衡堕却此湖中,眼前谁是补天手。yù héng duò què cǐ hú zhōng,yǎn qián shuí shì bǔ tiān shǒu。

游通天岩示邹陈二子

王守仁

邹陈二子皆好游,一往通天十日留。zōu chén èr zi jiē hǎo yóu,yī wǎng tōng tiān shí rì liú。
候之来归久不至,我亦乘兴聊寻幽。hòu zhī lái guī jiǔ bù zhì,wǒ yì chéng xīng liáo xún yōu。
岩扉日出云气浮,二子晞发登岩头。yán fēi rì chū yún qì fú,èr zi xī fā dēng yán tóu。
谷转始闻人语响,苍壁杳杳长林秋。gǔ zhuǎn shǐ wén rén yǔ xiǎng,cāng bì yǎo yǎo zhǎng lín qiū。
嗒然坐我亦忘去,人生得休且复休。dā rán zuò wǒ yì wàng qù,rén shēng dé xiū qiě fù xiū。
采芝共约阳明麓,白首无惭黄绮俦。cǎi zhī gòng yuē yáng míng lù,bái shǒu wú cán huáng qǐ chóu。

青原山次黄山谷韵

王守仁

咨观历州郡,驱驰倦风埃。zī guān lì zhōu jùn,qū chí juàn fēng āi。
名山特乘暇,林壑盘萦回。míng shān tè chéng xiá,lín hè pán yíng huí。
云石缘攲径,夏木深层隈。yún shí yuán qī jìng,xià mù shēn céng wēi。
仰穷岚霏际,始睹台殿开。yǎng qióng lán fēi jì,shǐ dǔ tái diàn kāi。
衣传西竺旧,构遗唐宋材。yī chuán xī zhú jiù,gòu yí táng sòng cái。
风松溪溜急,湍响空山哀。fēng sōng xī liū jí,tuān xiǎng kōng shān āi。
妙香隐玄洞,僧屋悬穹崖。miào xiāng yǐn xuán dòng,sēng wū xuán qióng yá。
扳依俨龙象,陟降临纬阶。bān yī yǎn lóng xiàng,zhì jiàng lín wěi jiē。
飞泉泻灵窦,曲槛连云榱。fēi quán xiè líng dòu,qū kǎn lián yún cuī。
我来慨遗迹,胜事多湮埋。wǒ lái kǎi yí jì,shèng shì duō yān mái。
邈矣西方教,流传遍中垓。miǎo yǐ xī fāng jiào,liú chuán biàn zhōng gāi。
如何皇极化,反使吾人猜?rú hé huáng jí huà,fǎn shǐ wú rén cāi?
剥阳幸未绝,生意存枯荄。bō yáng xìng wèi jué,shēng yì cún kū gāi。
伤心眼底事,莫负生前杯。shāng xīn yǎn dǐ shì,mò fù shēng qián bēi。
烟霞有本性,山水乞归骸。yān xiá yǒu běn xìng,shān shuǐ qǐ guī hái。
崎岖羊肠阪,车轮几倾摧。qí qū yáng cháng bǎn,chē lún jǐ qīng cuī。
萧散麋鹿伴,涧谷终追陪。xiāo sàn mí lù bàn,jiàn gǔ zhōng zhuī péi。
恬愉返真澹,阒寂辞喧豗。tián yú fǎn zhēn dàn,qù jì cí xuān huī。
至乐发天籁,丝竹谢淫哇。zhì lè fā tiān lài,sī zhú xiè yín wa。
千古自同调,岂必时代偕。qiān gǔ zì tóng diào,qǐ bì shí dài xié。
珍重二三子,兹游非偶来。zhēn zhòng èr sān zi,zī yóu fēi ǒu lái。
且从山叟宿,勿受役夫催。qiě cóng shān sǒu sù,wù shòu yì fū cuī。
东峰上烟月,夜景方徘徊。dōng fēng shàng yān yuè,yè jǐng fāng pái huái。

月夜二首其二

王守仁

举世困酣睡,而谁偶独醒?jǔ shì kùn hān shuì,ér shuí ǒu dú xǐng?
疾呼未能起,瞪目相怪惊。jí hū wèi néng qǐ,dèng mù xiāng guài jīng。
反谓醒者狂,群起环门争。fǎn wèi xǐng zhě kuáng,qún qǐ huán mén zhēng。
洙泗辍金铎,濂洛传微声。zhū sì chuò jīn duó,lián luò chuán wēi shēng。
谁鸣荼毒鼓,闻者皆昏冥。shuí míng tú dú gǔ,wén zhě jiē hūn míng。
嗟尔欲奚为,奔走皆营营?jiē ěr yù xī wèi,bēn zǒu jiē yíng yíng?
何当闻此鼓,开尔天聪明。hé dāng wén cǐ gǔ,kāi ěr tiān cōng míng。

火秀宫次一峰韵三首其三

王守仁

落日下清江,怅望阁道晚。luò rì xià qīng jiāng,chàng wàng gé dào wǎn。
人言玉笥更奇绝,漳口停舟路非远。rén yán yù sì gèng qí jué,zhāng kǒu tíng zhōu lù fēi yuǎn。
肩舆取径沿村落,心目先驰嫌足缓。jiān yú qǔ jìng yán cūn luò,xīn mù xiān chí xián zú huǎn。
山昏欲就云储眠,疏林月色与风泉。shān hūn yù jiù yún chǔ mián,shū lín yuè sè yǔ fēng quán。
梦魂忽忽到真境,侵晓遁迹来洞天。mèng hún hū hū dào zhēn jìng,qīn xiǎo dùn jì lái dòng tiān。
洞天非人世,予亦非世人。dòng tiān fēi rén shì,yǔ yì fēi shì rén。
当年曾此寄一迹,屈指忽复三千春。dāng nián céng cǐ jì yī jì,qū zhǐ hū fù sān qiān chūn。
岩头坐石剥落尽,手种松柏枯龙鳞。yán tóu zuò shí bō luò jǐn,shǒu zhǒng sōng bǎi kū lóng lín。
三十六峰仅如旧,涧谷渐改溪流新。sān shí liù fēng jǐn rú jiù,jiàn gǔ jiàn gǎi xī liú xīn。
空中仙乐风吹断,化为鼓角惊风尘。kōng zhōng xiān lè fēng chuī duàn,huà wèi gǔ jiǎo jīng fēng chén。
风尘惨淡半天地,何当一扫还吾真?从行诸生骇吾说,问我恐是兹山神。fēng chén cǎn dàn bàn tiān dì,hé dāng yī sǎo hái wú zhēn?cóng xíng zhū shēng hài wú shuō,wèn wǒ kǒng shì zī shān shén。
君不见广成子,高卧崆峒长不死。jūn bù jiàn guǎng chéng zi,gāo wò kōng dòng zhǎng bù sǐ。
到今一万八千年,阳明真人亦如此。dào jīn yī wàn bā qiān nián,yáng míng zhēn rén yì rú cǐ。

归怀

王守仁

行年忽五十,顿觉毛发改。xíng nián hū wǔ shí,dùn jué máo fā gǎi。
四十九年非,童心独犹在。sì shí jiǔ nián fēi,tóng xīn dú yóu zài。
世故渐改涉,遇坎稍无馁。shì gù jiàn gǎi shè,yù kǎn shāo wú něi。
每当快意事,退然思辱殆。měi dāng kuài yì shì,tuì rán sī rǔ dài。
倾否作圣功,物睹岂不快?qīng fǒu zuò shèng gōng,wù dǔ qǐ bù kuài?
奈何桑梓怀,衰白倚门待。nài hé sāng zǐ huái,shuāi bái yǐ mén dài。

啾啾吟

王守仁

知者不惑仁不忧,君胡戚戚眉双愁?信步行来皆坦道,凭天判下非人谋。zhī zhě bù huò rén bù yōu,jūn hú qī qī méi shuāng chóu?xìn bù xíng lái jiē tǎn dào,píng tiān pàn xià fēi rén móu。
用之则行舍即休,此身浩荡浮虚舟。yòng zhī zé xíng shě jí xiū,cǐ shēn hào dàng fú xū zhōu。
丈夫落落掀天地,岂顾束缚如穷囚。zhàng fū luò luò xiān tiān dì,qǐ gù shù fù rú qióng qiú。
千金之珠弹鸟雀,掘土何烦用镯镂?君不见东家老翁防虎患,虎夜入室衔其头?qiān jīn zhī zhū dàn niǎo què,jué tǔ hé fán yòng zhuó lòu?jūn bù jiàn dōng jiā lǎo wēng fáng hǔ huàn,hǔ yè rù shì xián qí tóu?
西家儿童不识虎,报竿驱虎如驱牛。xī jiā ér tóng bù shí hǔ,bào gān qū hǔ rú qū niú。
痴人惩噎遂废食,愚者畏溺先自投。chī rén chéng yē suì fèi shí,yú zhě wèi nì xiān zì tóu。
人生达命自洒落,忧谗避毁徒啾啾。rén shēng dá mìng zì sǎ luò,yōu chán bì huǐ tú jiū jiū。