古诗词

对酒怀里中诸同好四首

唐时升

济之沈沦者,家有常稔田。jì zhī shěn lún zhě,jiā yǒu cháng rěn tián。
不能治生产,朝夕长燕闲。bù néng zhì shēng chǎn,cháo xī zhǎng yàn xián。
甘泉贮屋后,美荫交堂前。gān quán zhù wū hòu,měi yīn jiāo táng qián。
茶香至日夕,围棋自穷年。chá xiāng zhì rì xī,wéi qí zì qióng nián。
客来辄呼酒,五木锵锵然。kè lái zhé hū jiǔ,wǔ mù qiāng qiāng rán。
所贵志意惬,何必致肥鲜。suǒ guì zhì yì qiè,hé bì zhì féi xiān。
东风卷海水,震荡娄江?。dōng fēng juǎn hǎi shuǐ,zhèn dàng lóu jiāng ruán。
玉粒入洪涛,所忧粥与饘。yù lì rù hóng tāo,suǒ yōu zhōu yǔ zhān。
亦知性好客,何以得酒钱。yì zhī xìng hǎo kè,hé yǐ dé jiǔ qián。
咫尺行游地,欲往还迍邅。zhǐ chǐ xíng yóu dì,yù wǎng hái zhūn zhān。

唐时升

明苏州府嘉定人,字叔达。受业归有光,年未三十,弃举子业,专意古学。后入都,值塞上用兵,料虚实胜负,无一爽者。家贫好施予,灌园艺蔬,萧然自得,工诗文,与同里娄坚、程嘉燧并称练川三老。谢三宾合三人及李流芳诗文,刻为《嘉定四先生集》。 唐时升的作品>>

猜您喜欢

咏雁字二十四首

唐时升

黄昏风雨黯东西,何事皇皇不肯栖。huáng hūn fēng yǔ àn dōng xī,hé shì huáng huáng bù kěn qī。
共指漂鸾兼泊凤,难分野鹜与家鸡。gòng zhǐ piāo luán jiān pō fèng,nán fēn yě wù yǔ jiā jī。
影过平嶂如书壁,声落前汀似印泥。yǐng guò píng zhàng rú shū bì,shēng luò qián tīng shì yìn ní。
谁把文章移北斗,君家兄弟羽毛齐。shuí bǎ wén zhāng yí běi dòu,jūn jiā xiōng dì yǔ máo qí。

咏雁字二十四首

唐时升

漠北湖南万里通,年年为客任长风。mò běi hú nán wàn lǐ tōng,nián nián wèi kè rèn zhǎng fēng。
饮时渴骥奔泉上,栖处惊蛇入草中。yǐn shí kě jì bēn quán shàng,qī chù jīng shé rù cǎo zhōng。
空里作书皆咄咄,日来多暇不匆匆。kōng lǐ zuò shū jiē duō duō,rì lái duō xiá bù cōng cōng。
张芝自有凌云意,莫比藏真老秃翁。zhāng zhī zì yǒu líng yún yì,mò bǐ cáng zhēn lǎo tū wēng。

咏雁字二十四首

唐时升

远拂残霞搅断云,始知笔阵扫千军。yuǎn fú cán xiá jiǎo duàn yún,shǐ zhī bǐ zhèn sǎo qiān jūn。
元常法备皆三折,阿买诗成写八分。yuán cháng fǎ bèi jiē sān zhé,ā mǎi shī chéng xiě bā fēn。
赋客近为离合体,经生能辨古今文。fù kè jìn wèi lí hé tǐ,jīng shēng néng biàn gǔ jīn wén。
危峰阻日君须记,陇首群飞背夕曛。wēi fēng zǔ rì jūn xū jì,lǒng shǒu qún fēi bèi xī xūn。

田家即事四首

唐时升

江村女儿喜行舟,江上人家吉贝秋。jiāng cūn nǚ ér xǐ xíng zhōu,jiāng shàng rén jiā jí bèi qiū。
缘岸荻花三四里,石桥南去见城头。yuán àn dí huā sān sì lǐ,shí qiáo nán qù jiàn chéng tóu。

田家即事四首

唐时升

楝花蔌蔌柳毵毵,犬吠西邻饷麦蚕。liàn huā sù sù liǔ sān sān,quǎn fèi xī lín xiǎng mài cán。
雨过木绵齐放叶,相邀作社到城南。yǔ guò mù mián qí fàng yè,xiāng yāo zuò shè dào chéng nán。

田家即事四首

唐时升

新成燕麦欲相扶,风急高杨落乳乌。xīn chéng yàn mài yù xiāng fú,fēng jí gāo yáng luò rǔ wū。
社酒醒来人寂寂,扎桐花下数鸡雏。shè jiǔ xǐng lái rén jì jì,zhā tóng huā xià shù jī chú。

田家即事四首

唐时升

横塘潮急进船迟,菱荇缠绵罥钓丝。héng táng cháo jí jìn chuán chí,líng xìng chán mián juàn diào sī。
荷叶覆鱼先入市,青枫渡口晒鸬鹚。hé yè fù yú xiān rù shì,qīng fēng dù kǒu shài lú cí。

送殷无美先生之南都三首其一

唐时升

忆昔事临洮,夫子主谋议。yì xī shì lín táo,fū zi zhǔ móu yì。
密图虏山川,手疏贤王系。mì tú lǔ shān chuān,shǒu shū xián wáng xì。
置传授方略,明镫上封事。zhì chuán shòu fāng lüè,míng dèng shàng fēng shì。
单于愿守边,阏氏私自媚。dān yú yuàn shǒu biān,è shì sī zì mèi。
王庭去幕南,塞下消烽燧。wáng tíng qù mù nán,sāi xià xiāo fēng suì。
孤心谅不渝,翻覆生睚眦。gū xīn liàng bù yú,fān fù shēng yá zì。

园中十首

唐时升

秋高寒露至,旭日犹融融。qiū gāo hán lù zhì,xù rì yóu róng róng。
蠛蠓出阡陌,弥漫百步中。miè měng chū qiān mò,mí màn bǎi bù zhōng。
或盘旋如硙,或下上如舂。huò pán xuán rú wéi,huò xià shàng rú chōng。
舂者天将雨,硙者天将风。chōng zhě tiān jiāng yǔ,wéi zhě tiān jiāng fēng。
嗟彼旦暮间,安知造物工。jiē bǐ dàn mù jiān,ān zhī zào wù gōng。
春气感鸣禽,秋至动阴虫。chūn qì gǎn míng qín,qiū zhì dòng yīn chóng。
时来不自由,物理将无同。shí lái bù zì yóu,wù lǐ jiāng wú tóng。
所以达士心,委运以固穷。suǒ yǐ dá shì xīn,wěi yùn yǐ gù qióng。

园中十首

唐时升

自为灌园子,职在耒耜间。zì wèi guàn yuán zi,zhí zài lěi sì jiān。
秋来耕耨罢,独往仍独还。qiū lái gēng nòu bà,dú wǎng réng dú hái。
河水清且涟,紫蓼被其湾。hé shuǐ qīng qiě lián,zǐ liǎo bèi qí wān。
踌躇落日下,聊用娱心颜。chóu chú luò rì xià,liáo yòng yú xīn yán。
瓠叶黄以萎,其下生茅菅。hù yè huáng yǐ wēi,qí xià shēng máo jiān。
遂恐穿堤岸,嘉蔬受扳援。suì kǒng chuān dī àn,jiā shū shòu bān yuán。
丁宁戒僮仆,耰锄当宿闲。dīng níng jiè tóng pū,yōu chú dāng sù xián。
晏安不可为,古称稼穑艰。yàn ān bù kě wèi,gǔ chēng jià sè jiān。

园中十首

唐时升

旟鹆出林莽,羽翮半摧残。yú yù chū lín mǎng,yǔ hé bàn cuī cán。
于人两无猜,终朝自盘桓。yú rén liǎng wú cāi,zhōng cháo zì pán huán。
仰若有所语,俯若有所干。yǎng ruò yǒu suǒ yǔ,fǔ ruò yǒu suǒ gàn。
日暮相随归,彳亍绕檐端。rì mù xiāng suí guī,chì chù rào yán duān。
朝鸣随所止,夜宿随所安。cháo míng suí suǒ zhǐ,yè sù suí suǒ ān。
本非云霄姿,不必慕高骞。běn fēi yún xiāo zī,bù bì mù gāo qiān。
永无鹰鹯患,勿羞鸡鹜餐。yǒng wú yīng zhān huàn,wù xiū jī wù cān。

园中十首

唐时升

居贫不学俭,居卑不学恭。jū pín bù xué jiǎn,jū bēi bù xué gōng。
末流多忧患,如在枳棘丛。mò liú duō yōu huàn,rú zài zhǐ jí cóng。
我生何不辰,少小遘闵凶。wǒ shēng hé bù chén,shǎo xiǎo gòu mǐn xiōng。
家贫自力作,岁入方下农。jiā pín zì lì zuò,suì rù fāng xià nóng。
岂无当世志,凤鸟不可逢。qǐ wú dāng shì zhì,fèng niǎo bù kě féng。
沟壑常在念,自比冶家佣。gōu hè cháng zài niàn,zì bǐ yě jiā yōng。
里中诸故旧,不厌相过从。lǐ zhōng zhū gù jiù,bù yàn xiāng guò cóng。
朝欢或列鼎,夕宴时鸣钟。cháo huān huò liè dǐng,xī yàn shí míng zhōng。
心知非其分,临乐独冲冲。xīn zhī fēi qí fēn,lín lè dú chōng chōng。
常恐诸子辈,耳目艳纤醲。cháng kǒng zhū zi bèi,ěr mù yàn xiān nóng。
忘其贫且贱,放志以雍容。wàng qí pín qiě jiàn,fàng zhì yǐ yōng róng。
勉思庶人职,聊用蔽寒宗。miǎn sī shù rén zhí,liáo yòng bì hán zōng。

园中十首

唐时升

郁郁千尺松,所忧斧与斨。yù yù qiān chǐ sōng,suǒ yōu fǔ yǔ qiāng。
离离三寸草,所患牛与羊。lí lí sān cùn cǎo,suǒ huàn niú yǔ yáng。
圣贤逢浊世,处身复何当。shèng xián féng zhuó shì,chù shēn fù hé dāng。
高明畏摧折,忠信虞毁伤。gāo míng wèi cuī zhé,zhōng xìn yú huǐ shāng。
祸福诚无门,天道宁有常。huò fú chéng wú mén,tiān dào níng yǒu cháng。
幸逢小丰岁,既饱无太康。xìng féng xiǎo fēng suì,jì bǎo wú tài kāng。
谨身以节用,暇则谈先王。jǐn shēn yǐ jié yòng,xiá zé tán xiān wáng。
为善实良图,敢谓有余庆。wèi shàn shí liáng tú,gǎn wèi yǒu yú qìng。

园中十首

唐时升

昔我游京华,达者日晤言。xī wǒ yóu jīng huá,dá zhě rì wù yán。
著书三公第,开宴七贵园。zhù shū sān gōng dì,kāi yàn qī guì yuán。
中心既无营,澹若蓬筚门。zhōng xīn jì wú yíng,dàn ruò péng bì mén。
归来始环堵,无计以自温。guī lái shǐ huán dǔ,wú jì yǐ zì wēn。
批葱疏平圃,种薤满高原。pī cōng shū píng pǔ,zhǒng xiè mǎn gāo yuán。
不辞筋力尽,所苦人事繁。bù cí jīn lì jǐn,suǒ kǔ rén shì fán。
虽有方丈食,不如一壶飧。suī yǒu fāng zhàng shí,bù rú yī hú sūn。
非力不自食,大哉此道尊。fēi lì bù zì shí,dà zāi cǐ dào zūn。

园中十首

唐时升

南国有遣老,被服蕙与蘅。nán guó yǒu qiǎn lǎo,bèi fú huì yǔ héng。
驾言和銮谐,行有玉佩鸣。jià yán hé luán xié,xíng yǒu yù pèi míng。
当昼经康衢,猘狗忽喤喤。dāng zhòu jīng kāng qú,zhì gǒu hū huáng huáng。
归来独深念,中心久怦怦。guī lái dú shēn niàn,zhōng xīn jiǔ pēng pēng。
老氏有遗训,含德比于婴。lǎo shì yǒu yí xùn,hán dé bǐ yú yīng。
鸷鸟不能搏,猛兽不能撄。zhì niǎo bù néng bó,měng shòu bù néng yīng。
吾有异心乎,何以得此声。wú yǒu yì xīn hū,hé yǐ dé cǐ shēng。
君子慎终始,为善无近名。jūn zi shèn zhōng shǐ,wèi shàn wú jìn míng。
苟能保玄德,万物莫与争。gǒu néng bǎo xuán dé,wàn wù mò yǔ zhēng。
幸无以一眚,造次易平生。xìng wú yǐ yī shěng,zào cì yì píng shēng。
1011234567