古诗词

平阳分司

于谦

槐柳如云覆院墙,清和天气日初长。huái liǔ rú yún fù yuàn qiáng,qīng hé tiān qì rì chū zhǎng。
雨馀阶砌苔应滑,花落池塘水自香。yǔ yú jiē qì tái yīng huá,huā luò chí táng shuǐ zì xiāng。
谢客只容风入户,卷帘闲放燕归梁。xiè kè zhǐ róng fēng rù hù,juǎn lián xián fàng yàn guī liáng。
吏民清肃文书简,吟对群峰坐画堂。lì mín qīng sù wén shū jiǎn,yín duì qún fēng zuò huà táng。
于谦

于谦

于谦(1398年5月13日-1457年2月16日),字廷益,号节庵,官至少保,世称于少保。汉族,明朝浙江承宣布政使司杭州钱塘县人。因参与平定汉王朱高煦谋反有功,得到明宣宗器重,担任明朝山西河南巡抚。明英宗时期,因得罪王振下狱,后释放,起为兵部侍郎。土木之变后英宗被俘,郕王朱祁钰监国,擢兵部尚书。于谦力排南迁之议,决策守京师,与诸大臣请郕王即位。瓦剌兵逼京师,督战,击退之。论功加封少保,总督军务,终迫也先遣使议和,使英宗得归。天顺元年因“谋逆”罪被冤杀。谥曰忠肃。有《于忠肃集》。于谦与岳飞、张煌言并称“西湖三杰”。 于谦的作品>>

猜您喜欢

栖霞亭卷二首

于谦

餐霞服日总虚传,识得栖真始是仙。cān xiá fú rì zǒng xū chuán,shí dé qī zhēn shǐ shì xiān。
独拥蒲团亭上坐,凝神遥在五云边。dú yōng pú tuán tíng shàng zuò,níng shén yáo zài wǔ yún biān。

孤云

于谦

孤云出岫本无心,顷刻翻成万里阴。gū yún chū xiù běn wú xīn,qǐng kè fān chéng wàn lǐ yīn。
大地苍生被甘泽,成功依旧入山林。dà dì cāng shēng bèi gān zé,chéng gōng yī jiù rù shān lín。

张灯偶题

于谦

客中无计可消愁,随俗张灯向小楼。kè zhōng wú jì kě xiāo chóu,suí sú zhāng dēng xiàng xiǎo lóu。
月自团圆灯自好,老怀不似旧风流。yuè zì tuán yuán dēng zì hǎo,lǎo huái bù shì jiù fēng liú。

并州元夕

于谦

满城灯火走儿童,万朵金莲照地红。mǎn chéng dēng huǒ zǒu ér tóng,wàn duǒ jīn lián zhào dì hóng。
独有并州倦游客,梦魂飞绕凤城东。dú yǒu bìng zhōu juàn yóu kè,mèng hún fēi rào fèng chéng dōng。

并州初春写景

于谦

塞上寻春不见春,边风日日走红尘。sāi shàng xún chūn bù jiàn chūn,biān fēng rì rì zǒu hóng chén。
多情只有庭前柳,微弄腰肢慰藉人。duō qíng zhǐ yǒu tíng qián liǔ,wēi nòng yāo zhī wèi jí rén。

初春睡起写景

于谦

雪消土润草痕青,烟暖风柔柳带轻。xuě xiāo tǔ rùn cǎo hén qīng,yān nuǎn fēng róu liǔ dài qīng。
啼鸟一声来枕上,梦回春意满山城。tí niǎo yī shēng lái zhěn shàng,mèng huí chūn yì mǎn shān chéng。

暮春客途即景

于谦

雨中红绽桃千树,风外青摇柳万条。yǔ zhōng hóng zhàn táo qiān shù,fēng wài qīng yáo liǔ wàn tiáo。
借问春光谁管领,一双蝴蝶过溪桥。jiè wèn chūn guāng shuí guǎn lǐng,yī shuāng hú dié guò xī qiáo。

渊明像

于谦

杖屦逍遥五柳庄,一辞独擅晋文章。zhàng jù xiāo yáo wǔ liǔ zhuāng,yī cí dú shàn jìn wén zhāng。
黄花本是无情物,也共先生晚节香。huáng huā běn shì wú qíng wù,yě gòng xiān shēng wǎn jié xiāng。

入京

于谦

手帕蘑姑与线香,本资民用反为殃。shǒu pà mó gū yǔ xiàn xiāng,běn zī mín yòng fǎn wèi yāng。
清风两袖朝天去,免得闾阎话短长。qīng fēng liǎng xiù cháo tiān qù,miǎn dé lǘ yán huà duǎn zhǎng。

拟吴侬曲三首

于谦

忆郎直忆到如今,谁料恩深怨亦深。yì láng zhí yì dào rú jīn,shuí liào ēn shēn yuàn yì shēn。
刻木为鸡啼不得,元来有口却无心。kè mù wèi jī tí bù dé,yuán lái yǒu kǒu què wú xīn。

拟吴侬曲三首

于谦

忆郎忆到骨如柴,夜夜望郎郎不来。yì láng yì dào gǔ rú chái,yè yè wàng láng láng bù lái。
乍吃黄连心里苦,花椒麻住口难开。zhà chī huáng lián xīn lǐ kǔ,huā jiāo má zhù kǒu nán kāi。

拟吴侬曲三首

于谦

侬在西边郎在东,深堂宅院几重重。nóng zài xī biān láng zài dōng,shēn táng zhái yuàn jǐ zhòng zhòng。
浮麦磨来难见面,厚纸糊窗不漏风。fú mài mó lái nán jiàn miàn,hòu zhǐ hú chuāng bù lòu fēng。

拟古

于谦

妾意如冰清,妾心如石坚。qiè yì rú bīng qīng,qiè xīn rú shí jiān。
良人久别离,怅望空悬悬。liáng rén jiǔ bié lí,chàng wàng kōng xuán xuán。
所感恩义重,岂为情欲牵。suǒ gǎn ēn yì zhòng,qǐ wèi qíng yù qiān。
但愿良人好,功名遂超迁。dàn yuàn liáng rén hǎo,gōng míng suì chāo qiān。
九重布恩泽,四境无烽烟。jiǔ zhòng bù ēn zé,sì jìng wú fēng yān。
未卜会面期,先遣佳音传。wèi bo huì miàn qī,xiān qiǎn jiā yīn chuán。
亦足慰岑寂,何必常团圆。yì zú wèi cén jì,hé bì cháng tuán yuán。

南国有佳人

于谦

南国有佳人,皎皎冰雪姿。nán guó yǒu jiā rén,jiǎo jiǎo bīng xuě zī。
恒恐污洁白,胭粉弗敢施。héng kǒng wū jié bái,yān fěn fú gǎn shī。
奉身事君子,服勤忘燕私。fèng shēn shì jūn zi,fú qín wàng yàn sī。
一朝成远别,千里长相思。yī cháo chéng yuǎn bié,qiān lǐ zhǎng xiāng sī。
愿托双飞翼,辛苦良不辞。yuàn tuō shuāng fēi yì,xīn kǔ liáng bù cí。
飞来侍君侧,恩义两无亏。fēi lái shì jūn cè,ēn yì liǎng wú kuī。
永言执箕帚,尽瘁以为期。yǒng yán zhí jī zhǒu,jǐn cuì yǐ wèi qī。
可望不可即,翘首空嗟咨。kě wàng bù kě jí,qiào shǒu kōng jiē zī。

游春曲

于谦

垂杨拂地如青丝,轻盈不奈东风吹。chuí yáng fú dì rú qīng sī,qīng yíng bù nài dōng fēng chuī。
马上谁家游侠儿,雕鞍玉勒黄金羁。mǎ shàng shuí jiā yóu xiá ér,diāo ān yù lēi huáng jīn jī。
张弓放弹如星驰,正中流莺落树枝。zhāng gōng fàng dàn rú xīng chí,zhèng zhōng liú yīng luò shù zhī。
众中大笑称绝奇,扬鞭走马当路岐。zhòng zhōng dà xiào chēng jué qí,yáng biān zǒu mǎ dāng lù qí。
忽闻秋千笑语嬉,隔墙伫立情如痴。hū wén qiū qiān xiào yǔ xī,gé qiáng zhù lì qíng rú chī。
墙里佳人颦黛眉,留情不语知伊谁。qiáng lǐ jiā rén pín dài méi,liú qíng bù yǔ zhī yī shuí。
分明相望不相知,恨无羽翼通佳期。fēn míng xiāng wàng bù xiāng zhī,hèn wú yǔ yì tōng jiā qī。
夕阳啼鸟催分离,可怜两地空相思。xī yáng tí niǎo cuī fēn lí,kě lián liǎng dì kōng xiāng sī。