古诗词

移竹

于谦

移得琅玕近画堂,岁寒心事两相当。yí dé láng gān jìn huà táng,suì hán xīn shì liǎng xiāng dāng。
高枝直拟凌霄汉,劲节还期傲雪霜。gāo zhī zhí nǐ líng xiāo hàn,jìn jié hái qī ào xuě shuāng。
夜静携琴伴幽独,昼闲移榻就清凉。yè jìng xié qín bàn yōu dú,zhòu xián yí tà jiù qīng liáng。
明时持汝朝天去,吹向虞廷引凤凰。míng shí chí rǔ cháo tiān qù,chuī xiàng yú tíng yǐn fèng huáng。
于谦

于谦

于谦(1398年5月13日-1457年2月16日),字廷益,号节庵,官至少保,世称于少保。汉族,明朝浙江承宣布政使司杭州钱塘县人。因参与平定汉王朱高煦谋反有功,得到明宣宗器重,担任明朝山西河南巡抚。明英宗时期,因得罪王振下狱,后释放,起为兵部侍郎。土木之变后英宗被俘,郕王朱祁钰监国,擢兵部尚书。于谦力排南迁之议,决策守京师,与诸大臣请郕王即位。瓦剌兵逼京师,督战,击退之。论功加封少保,总督军务,终迫也先遣使议和,使英宗得归。天顺元年因“谋逆”罪被冤杀。谥曰忠肃。有《于忠肃集》。于谦与岳飞、张煌言并称“西湖三杰”。 于谦的作品>>

猜您喜欢

春昼曲

于谦

东风吹花花不定,红雨纷纷落芳径。dōng fēng chuī huā huā bù dìng,hóng yǔ fēn fēn luò fāng jìng。
唤人啼鸟隔纱窗,巧语关情谁忍听。huàn rén tí niǎo gé shā chuāng,qiǎo yǔ guān qíng shuí rěn tīng。
柔肠百结苦萦回,却似丁香花未开。róu cháng bǎi jié kǔ yíng huí,què shì dīng xiāng huā wèi kāi。
花开花谢年年事,可惜流光如箭催。huā kāi huā xiè nián nián shì,kě xī liú guāng rú jiàn cuī。
门外红尘飞紫陌,陌上垂杨弄春色。mén wài hóng chén fēi zǐ mò,mò shàng chuí yáng nòng chūn sè。
垂杨只解送行人,不管行人归未得。chuí yáng zhǐ jiě sòng xíng rén,bù guǎn xíng rén guī wèi dé。

采桑妇

于谦

低树采桑易,高树采桑难。dī shù cǎi sāng yì,gāo shù cǎi sāng nán。
日出采桑去,日暮采桑还。rì chū cǎi sāng qù,rì mù cǎi sāng hái。
归来喂叶上蚕箔,谁问花开与花落。guī lái wèi yè shàng cán bó,shuí wèn huā kāi yǔ huā luò。
二眠才起近三眠,此际只愁风雨恶。èr mián cái qǐ jìn sān mián,cǐ jì zhǐ chóu fēng yǔ è。
割鸡裂纸祀蚕神,蚕若成时忘苦辛。gē jī liè zhǐ sì cán shén,cán ruò chéng shí wàng kǔ xīn。
但愿公家租赋给,一丝不望上侬身。dàn yuàn gōng jiā zū fù gěi,yī sī bù wàng shàng nóng shēn。
丁男幸免官府责,脂粉何须事颜色。dīng nán xìng miǎn guān fǔ zé,zhī fěn hé xū shì yán sè。
收蚕犹未是闲时,却共皃夫勤稼穑。shōu cán yóu wèi shì xián shí,què gòng mào fū qín jià sè。

采莲曲

于谦

朝采莲,暮采莲,莲花艳冶莲叶鲜。cháo cǎi lián,mù cǎi lián,lián huā yàn yě lián yè xiān。
花好容颜不常好,叶似罗裙怨秋早。huā hǎo róng yán bù cháng hǎo,yè shì luó qún yuàn qiū zǎo。
秋风浩荡吹碧波,绿怨红愁将奈何。qiū fēng hào dàng chuī bì bō,lǜ yuàn hóng chóu jiāng nài hé。
年年采莲逞颜色,采得莲花竟何益。nián nián cǎi lián chěng yán sè,cǎi dé lián huā jìng hé yì。
莲花虽好却无情,夫婿有情常是客。lián huā suī hǎo què wú qíng,fū xù yǒu qíng cháng shì kè。
常是客,万里关河归未得。cháng shì kè,wàn lǐ guān hé guī wèi dé。
争如池上锦鸳鸯,双去双来到头白。zhēng rú chí shàng jǐn yuān yāng,shuāng qù shuāng lái dào tóu bái。
采莲复采莲,采莲长可怜。cǎi lián fù cǎi lián,cǎi lián zhǎng kě lián。
愿比莲花与莲叶,不论生死根株连。yuàn bǐ lián huā yǔ lián yè,bù lùn shēng sǐ gēn zhū lián。

杨花曲

于谦

垂杨飞白花,飘飘万里去。chuí yáng fēi bái huā,piāo piāo wàn lǐ qù。
多情蜂蝶乱追随,不问依栖向何处。duō qíng fēng dié luàn zhuī suí,bù wèn yī qī xiàng hé chù。
人生漂泊无定踪,一似杨花趁暖风。rén shēng piāo pō wú dìng zōng,yī shì yáng huā chèn nuǎn fēng。
今朝马足西边去,明日车轮又向东。jīn cháo mǎ zú xī biān qù,míng rì chē lún yòu xiàng dōng。
可怜不识归来路,一去江山千万重。kě lián bù shí guī lái lù,yī qù jiāng shān qiān wàn zhòng。
杨花本是无情物,懊恼人生在客中。yáng huā běn shì wú qíng wù,ào nǎo rén shēng zài kè zhōng。

远别离

于谦

远别离,何时归,出门子女争牵衣。yuǎn bié lí,hé shí guī,chū mén zi nǚ zhēng qiān yī。
借问此行向何处,底事欲留留不住。jiè wèn cǐ xíng xiàng hé chù,dǐ shì yù liú liú bù zhù。
父子恩情深更深,可怜不得恒相聚。fù zi ēn qíng shēn gèng shēn,kě lián bù dé héng xiāng jù。
远别离,无限愁。yuǎn bié lí,wú xiàn chóu。
山行骑马水乘舟,行人一去蚤回头。shān xíng qí mǎ shuǐ chéng zhōu,xíng rén yī qù zǎo huí tóu。

折杨柳

于谦

折杨柳,折得柔条持在手。zhé yáng liǔ,zhé dé róu tiáo chí zài shǒu。
殷勤赠与远行人,人去书来莫厌频。yīn qín zèng yǔ yuǎn xíng rén,rén qù shū lái mò yàn pín。
明年柳发黄金芽,却望归辕早到家。míng nián liǔ fā huáng jīn yá,què wàng guī yuán zǎo dào jiā。
春来春去须臾事,莫待漫天飞雪花。chūn lái chūn qù xū yú shì,mò dài màn tiān fēi xuě huā。
折杨柳,愁思多。zhé yáng liǔ,chóu sī duō。
短长亭畔崎岖路,送尽行人奈尔何。duǎn zhǎng tíng pàn qí qū lù,sòng jǐn xíng rén nài ěr hé。

静夜思

于谦

静夜思,何时休,终宵展转听更筹。jìng yè sī,hé shí xiū,zhōng xiāo zhǎn zhuǎn tīng gèng chóu。
人生由来不满百,安得朝夕事隐忧。rén shēng yóu lái bù mǎn bǎi,ān dé cháo xī shì yǐn yōu。
功名富贵倘来物,目前渺渺春云浮。gōng míng fù guì tǎng lái wù,mù qián miǎo miǎo chūn yún fú。
甲第歌钟万户侯,五花骏马千金裘。jiǎ dì gē zhōng wàn hù hóu,wǔ huā jùn mǎ qiān jīn qiú。
春风秋月不相待,倏忽朱颜变白头。chūn fēng qiū yuè bù xiāng dài,shū hū zhū yán biàn bái tóu。
豪华一去难再得,壮气销沉土一丘。háo huá yī qù nán zài dé,zhuàng qì xiāo chén tǔ yī qiū。
但令名节不堕地,身外区区安用求。dàn lìng míng jié bù duò dì,shēn wài qū qū ān yòng qiú。
静夜思,谁与谋。jìng yè sī,shuí yǔ móu。
劝君高枕且熟睡,穷达由天不用愁。quàn jūn gāo zhěn qiě shú shuì,qióng dá yóu tiān bù yòng chóu。

渔父辞

于谦

水深得鱼多,水浅得鱼少。shuǐ shēn dé yú duō,shuǐ qiǎn dé yú shǎo。
人间径路漫崎岖,天际烟波长浩渺。rén jiān jìng lù màn qí qū,tiān jì yān bō zhǎng hào miǎo。
山妻稚子幸团圆,百岁生涯共一船。shān qī zhì zi xìng tuán yuán,bǎi suì shēng yá gòng yī chuán。
收纶罢钓晚风前,杨柳穿鱼当酒钱。shōu lún bà diào wǎn fēng qián,yáng liǔ chuān yú dāng jiǔ qián。
酒酣日暮船头宿,醒看江水捧团玉。jiǔ hān rì mù chuán tóu sù,xǐng kàn jiāng shuǐ pěng tuán yù。
浩歌一曲写幽情,欸乃声中山水绿。hào gē yī qū xiě yōu qíng,āi nǎi shēng zhōng shān shuǐ lǜ。
山水绿,快我心。shān shuǐ lǜ,kuài wǒ xīn。
船头有鱼可换酒,莫管兴亡与古今。chuán tóu yǒu yú kě huàn jiǔ,mò guǎn xīng wáng yǔ gǔ jīn。

节妇吟

于谦

凄凉复凄凉,世间好事难久长。qī liáng fù qī liáng,shì jiān hǎo shì nán jiǔ zhǎng。
月圆无奈阴云蔽,花发愁看风雨狂。yuè yuán wú nài yīn yún bì,huā fā chóu kàn fēng yǔ kuáng。
良人恩爱中道绝,秋月春花空断肠。liáng rén ēn ài zhōng dào jué,qiū yuè chūn huā kōng duàn cháng。
空断肠,心不移,玉洁冰清天自知。kōng duàn cháng,xīn bù yí,yù jié bīng qīng tiān zì zhī。
翁姑老病儿娇痴,萧然四壁无遗赀。wēng gū lǎo bìng ér jiāo chī,xiāo rán sì bì wú yí zī。
辛勤纺绩事家业,暮暮朝朝颦黛眉。xīn qín fǎng jì shì jiā yè,mù mù cháo cháo pín dài méi。
但愿翁姑无恙儿成立,独抱穷愁甘受饥。dàn yuàn wēng gū wú yàng ér chéng lì,dú bào qióng chóu gān shòu jī。
甘受饥,泪成血。gān shòu jī,lèi chéng xuè。
九原无路见良人,纵有衷情向谁说。jiǔ yuán wú lù jiàn liáng rén,zòng yǒu zhōng qíng xiàng shuí shuō。

出塞

于谦

健儿马上吹边笳,旌旗五色如云霞。jiàn ér mǎ shàng chuī biān jiā,jīng qí wǔ sè rú yún xiá。
紫髯将军挂金印,意气平吞瓦剌家。zǐ rán jiāng jūn guà jīn yìn,yì qì píng tūn wǎ lá jiā。
瓦剌蕃人手弓矢,敢向边疆挠赤子。wǎ lá fān rén shǒu gōng shǐ,gǎn xiàng biān jiāng náo chì zi。
云屯雨散去复来,大荒落日风尘起。yún tún yǔ sàn qù fù lái,dà huāng luò rì fēng chén qǐ。
将军出塞整戎行,十万戈矛映雪霜。jiāng jūn chū sāi zhěng róng xíng,shí wàn gē máo yìng xuě shuāng。
左将才看收部落,前军又报缚戎王。zuǒ jiāng cái kàn shōu bù luò,qián jūn yòu bào fù róng wáng。
羽书捷奏上神州,喜动天颜宠数优。yǔ shū jié zòu shàng shén zhōu,xǐ dòng tiān yán chǒng shù yōu。
不愿千金万户侯,凯歌但愿蚤回头。bù yuàn qiān jīn wàn hù hóu,kǎi gē dàn yuàn zǎo huí tóu。

入塞

于谦

将军归来气如虎,十万貔貅争鼓舞。jiāng jūn guī lái qì rú hǔ,shí wàn pí xiū zhēng gǔ wǔ。
凯歌驰入玉门关,邑屋参差认乡土。kǎi gē chí rù yù mén guān,yì wū cān chà rèn xiāng tǔ。
弟兄亲戚远相迎,拥道拦街不得行。dì xiōng qīn qī yuǎn xiāng yíng,yōng dào lán jiē bù dé xíng。
喜极成悲还堕泪,共言此会是更生。xǐ jí chéng bēi hái duò lèi,gòng yán cǐ huì shì gèng shēng。
将军令严不得住,羽书催入京城去。jiāng jūn lìng yán bù dé zhù,yǔ shū cuī rù jīng chéng qù。
朝廷受赏却还家,父子夫妻保相聚。cháo tíng shòu shǎng què hái jiā,fù zi fū qī bǎo xiāng jù。
人生从军可奈何,岁岁防边辛苦多。rén shēng cóng jūn kě nài hé,suì suì fáng biān xīn kǔ duō。
不须更奏边笳曲,请君听我入塞歌。bù xū gèng zòu biān jiā qū,qǐng jūn tīng wǒ rù sāi gē。

采莲曲

于谦

日出采莲去,日暮采莲归。rì chū cǎi lián qù,rì mù cǎi lián guī。
莲花如面叶如衣,船头对对鸳鸯飞。lián huā rú miàn yè rú yī,chuán tóu duì duì yuān yāng fēi。
鸳鸯飞入花深处,交颈绸缪无限趣。yuān yāng fēi rù huā shēn chù,jiāo jǐng chóu móu wú xiàn qù。
睹物关情可奈何,扣舷齐唱采莲歌。dǔ wù guān qíng kě nài hé,kòu xián qí chàng cǎi lián gē。
采莲歌未休,心中无限愁。cǎi lián gē wèi xiū,xīn zhōng wú xiàn chóu。
如何得似鸳鸯鸟,双去双来到白头。rú hé dé shì yuān yāng niǎo,shuāng qù shuāng lái dào bái tóu。

北风吹

于谦

北风吹,吹我庭前柏树枝。běi fēng chuī,chuī wǒ tíng qián bǎi shù zhī。
树坚不怕风吹动,节操棱棱还自持。shù jiān bù pà fēng chuī dòng,jié cāo léng léng hái zì chí。
冰霜历尽心不移,况复阳和景渐宜。bīng shuāng lì jǐn xīn bù yí,kuàng fù yáng hé jǐng jiàn yí。
闲花野草尚葳蕤,风吹柏树将何为。xián huā yě cǎo shàng wēi ruí,fēng chuī bǎi shù jiāng hé wèi。
北风吹,能几时。běi fēng chuī,néng jǐ shí。

春风吟

于谦

夕阳欲落还未落,垂杨拂地东风恶。xī yáng yù luò hái wèi luò,chuí yáng fú dì dōng fēng è。
东风虽恶还有情,岁岁能令芳草生。dōng fēng suī è hái yǒu qíng,suì suì néng lìng fāng cǎo shēng。
草生满地绿侵衣,时见阶前蛱蝶飞。cǎo shēng mǎn dì lǜ qīn yī,shí jiàn jiē qián jiá dié fēi。
却怪东风无气力,春深不解动芳菲。què guài dōng fēng wú qì lì,chūn shēn bù jiě dòng fāng fēi。

春日吟

于谦

东风浩荡吹花柳,春气薰人如醉酒。dōng fēng hào dàng chuī huā liǔ,chūn qì xūn rén rú zuì jiǔ。
草生满地绿敷茵,桃李无言也笑人。cǎo shēng mǎn dì lǜ fū yīn,táo lǐ wú yán yě xiào rén。
笑人年年常是客,底事欲归归未得。xiào rén nián nián cháng shì kè,dǐ shì yù guī guī wèi dé。
归未得,可奈何。guī wèi dé,kě nài hé。
太行南北千条路,不似离肠宛转多。tài xíng nán běi qiān tiáo lù,bù shì lí cháng wǎn zhuǎn duō。