古诗词

晚凉书怀

于谦

九日炎蒸一日凉,晚来无事立徜徉。jiǔ rì yán zhēng yī rì liáng,wǎn lái wú shì lì cháng yáng。
松篁月印当窗影,荷芰风传隔浦香。sōng huáng yuè yìn dāng chuāng yǐng,hé jì fēng chuán gé pǔ xiāng。
京国虽饶非故土,梁园徒好是他乡。jīng guó suī ráo fēi gù tǔ,liáng yuán tú hǎo shì tā xiāng。
何时谢老西湖上,为彷云山构草堂。hé shí xiè lǎo xī hú shàng,wèi páng yún shān gòu cǎo táng。
于谦

于谦

于谦(1398年5月13日-1457年2月16日),字廷益,号节庵,官至少保,世称于少保。汉族,明朝浙江承宣布政使司杭州钱塘县人。因参与平定汉王朱高煦谋反有功,得到明宣宗器重,担任明朝山西河南巡抚。明英宗时期,因得罪王振下狱,后释放,起为兵部侍郎。土木之变后英宗被俘,郕王朱祁钰监国,擢兵部尚书。于谦力排南迁之议,决策守京师,与诸大臣请郕王即位。瓦剌兵逼京师,督战,击退之。论功加封少保,总督军务,终迫也先遣使议和,使英宗得归。天顺元年因“谋逆”罪被冤杀。谥曰忠肃。有《于忠肃集》。于谦与岳飞、张煌言并称“西湖三杰”。 于谦的作品>>

猜您喜欢

夜坐念边事

于谦

萧然一室如僧舍,秉烛焚香坐夜阑。xiāo rán yī shì rú sēng shě,bǐng zhú fén xiāng zuò yè lán。
却笑酒酣毡帐暖,谁怜漏永铁衣寒。què xiào jiǔ hān zhān zhàng nuǎn,shuí lián lòu yǒng tiě yī hán。
安知天下无三杰,但愿军中有一韩。ān zhī tiān xià wú sān jié,dàn yuàn jūn zhōng yǒu yī hán。
世事关心成感慨,旋移书卷就镫看。shì shì guān xīn chéng gǎn kǎi,xuán yí shū juǎn jiù dèng kàn。

塞上即景

于谦

目极烟沙草带霜,天寒岁暮景苍茫。mù jí yān shā cǎo dài shuāng,tiān hán suì mù jǐng cāng máng。
炕头炽炭烧黄鼠,马上弯弓射白狼。kàng tóu chì tàn shāo huáng shǔ,mǎ shàng wān gōng shè bái láng。
上将亲平西突厥,前军近逐左贤王。shàng jiāng qīn píng xī tū jué,qián jūn jìn zhú zuǒ xián wáng。
边城无事烽尘静,坐听鸣笳送夕阳。biān chéng wú shì fēng chén jìng,zuò tīng míng jiā sòng xī yáng。

喜高佥宪病痊口号戏之

于谦

闻君何事病恹恹,镇日焚香不卷帘。wén jūn hé shì bìng yān yān,zhèn rì fén xiāng bù juǎn lián。
莫怪药囊尝处苦,还知蔗境老时甜。mò guài yào náng cháng chù kǔ,hái zhī zhè jìng lǎo shí tián。
一团清气难随俗,百瓮黄齑足养廉。yī tuán qīng qì nán suí sú,bǎi wèng huáng jī zú yǎng lián。
造化小儿从此遁,吉人天相不须占。zào huà xiǎo ér cóng cǐ dùn,jí rén tiān xiāng bù xū zhàn。

和梅诗二首

于谦

雪中一点笑生春,韫色含香怕惹尘。xuě zhōng yī diǎn xiào shēng chūn,yùn sè hán xiāng pà rě chén。
结实须归调鼎手,开花不近冶容人。jié shí xū guī diào dǐng shǒu,kāi huā bù jìn yě róng rén。
只缘铁石心肠劲,结得松筠契谊真。zhǐ yuán tiě shí xīn cháng jìn,jié dé sōng yún qì yì zhēn。
东阁吟成诗百首,却惊笔力会通神。dōng gé yín chéng shī bǎi shǒu,què jīng bǐ lì huì tōng shén。

和梅诗二首

于谦

一枝邂逅漏先春,不著寰中半点尘。yī zhī xiè hòu lòu xiān chūn,bù zhù huán zhōng bàn diǎn chén。
铁石心肠贤宰辅,琼瑶肌骨谪仙人。tiě shí xīn cháng xián zǎi fǔ,qióng yáo jī gǔ zhé xiān rén。
独亲和靖能知己,更倩华光为写真。dú qīn hé jìng néng zhī jǐ,gèng qiàn huá guāng wèi xiě zhēn。
此外空山谁是伴,清风明月共怡神。cǐ wài kōng shān shuí shì bàn,qīng fēng míng yuè gòng yí shén。

别四川方伯邢景

于谦

十年佐政向中州,一旦超迁宠数优。shí nián zuǒ zhèng xiàng zhōng zhōu,yī dàn chāo qiān chǒng shù yōu。
全蜀行沾张咏化,两河未许寇恂留。quán shǔ xíng zhān zhāng yǒng huà,liǎng hé wèi xǔ kòu xún liú。
月明巫峡猿争啸,雨过瞿塘水乱流。yuè míng wū xiá yuán zhēng xiào,yǔ guò qú táng shuǐ luàn liú。
还惜故人成远别,客中无日不登楼。hái xī gù rén chéng yuǎn bié,kè zhōng wú rì bù dēng lóu。

立春日感怀

于谦

年去年来白发新,匆匆马上又逢春。nián qù nián lái bái fā xīn,cōng cōng mǎ shàng yòu féng chūn。
关河底事空留客,岁月无情不贷人。guān hé dǐ shì kōng liú kè,suì yuè wú qíng bù dài rén。
一寸丹心图报国,两行清泪为思亲。yī cùn dān xīn tú bào guó,liǎng xíng qīng lèi wèi sī qīn。
孤怀激烈难消遣,谩把金盘簇五辛。gū huái jī liè nán xiāo qiǎn,mán bǎ jīn pán cù wǔ xīn。

咏雪

于谦

才聚还消似可疑,天公深意许谁知。cái jù hái xiāo shì kě yí,tiān gōng shēn yì xǔ shuí zhī。
但令海宇均滋润,不使闾阎起怨咨。dàn lìng hǎi yǔ jūn zī rùn,bù shǐ lǘ yán qǐ yuàn zī。
裁剪六花如有意,斡旋一气本无私。cái jiǎn liù huā rú yǒu yì,wò xuán yī qì běn wú sī。
登高望远空吟赏,谁和阳春白雪词。dēng gāo wàng yuǎn kōng yín shǎng,shuí hé yáng chūn bái xuě cí。

立春

于谦

击罢泥牛物候新,一鞭分与万家春。jī bà ní niú wù hòu xīn,yī biān fēn yǔ wàn jiā chūn。
未萌草木先回润,久屈龙蛇渐觉伸。wèi méng cǎo mù xiān huí rùn,jiǔ qū lóng shé jiàn jué shēn。
对景谩倾银瓮酒,看花遥想玉京人。duì jǐng mán qīng yín wèng jiǔ,kàn huā yáo xiǎng yù jīng rén。
东郊明日迎阳去,蹀躞骅骝踏软尘。dōng jiāo míng rì yíng yáng qù,dié xiè huá liú tà ruǎn chén。

春雪

于谦

寒结浓云布晚空,六花撩乱舞东风。hán jié nóng yún bù wǎn kōng,liù huā liāo luàn wǔ dōng fēng。
素娥裁剪无多力,青帝陶镕第一功。sù é cái jiǎn wú duō lì,qīng dì táo róng dì yī gōng。
岁暮祥开三白好,春回瑞应万方同。suì mù xiáng kāi sān bái hǎo,chūn huí ruì yīng wàn fāng tóng。
丰年有兆群心悦,题咏应惭句未工。fēng nián yǒu zhào qún xīn yuè,tí yǒng yīng cán jù wèi gōng。

春日怀京师风景

于谦

阊阖风暄瑞霭飘,御沟水满雪全消。chāng hé fēng xuān ruì ǎi piāo,yù gōu shuǐ mǎn xuě quán xiāo。
花迎剑佩趋青琐,柳拂旌旗映画桥。huā yíng jiàn pèi qū qīng suǒ,liǔ fú jīng qí yìng huà qiáo。
一派箫韶仙仗拥,千家帘幕酒旗摇。yī pài xiāo sháo xiān zhàng yōng,qiān jiā lián mù jiǔ qí yáo。
不堪马上春如梦,怅望蓬莱隔九霄。bù kān mǎ shàng chūn rú mèng,chàng wàng péng lái gé jiǔ xiāo。

立春后寒甚二首

于谦

朔吹号寒激箭锋,初春凛凛似严冬。shuò chuī hào hán jī jiàn fēng,chū chūn lǐn lǐn shì yán dōng。
层冰未泮江头水,积雪还迷天外峰。céng bīng wèi pàn jiāng tóu shuǐ,jī xuě hái mí tiān wài fēng。
闲对青铜搔白发,却思金屋赐黄封。xián duì qīng tóng sāo bái fā,què sī jīn wū cì huáng fēng。
关情最是庭前柳,翠黛含颦恨几重。guān qíng zuì shì tíng qián liǔ,cuì dài hán pín hèn jǐ zhòng。

立春后寒甚二首

于谦

坐拥红炉尚怯寒,边城况是铁衣单。zuò yōng hóng lú shàng qiè hán,biān chéng kuàng shì tiě yī dān。
营中午夜犹传箭,马上通宵不解鞍。yíng zhōng wǔ yè yóu chuán jiàn,mǎ shàng tōng xiāo bù jiě ān。
主将拥麾方得意,迂儒抚剑谩兴叹。zhǔ jiāng yōng huī fāng dé yì,yū rú fǔ jiàn mán xīng tàn。
东风早解黄河冻,春满乾坤万姓安。dōng fēng zǎo jiě huáng hé dòng,chūn mǎn qián kūn wàn xìng ān。

自叹

于谦

平生糟粕数行书,潦倒真成一腐儒。píng shēng zāo pò shù xíng shū,lǎo dào zhēn chéng yī fǔ rú。
天外冥鸿何缥缈,雪中孤鹤太清癯。tiān wài míng hóng hé piāo miǎo,xuě zhōng gū hè tài qīng qú。
聪明不及顽如旧,少壮无能老更迂。cōng míng bù jí wán rú jiù,shǎo zhuàng wú néng lǎo gèng yū。
览镜自惊还自叹,又添几缕白髭须。lǎn jìng zì jīng hái zì tàn,yòu tiān jǐ lǚ bái zī xū。

蚤春登楼遣兴

于谦

千条柳线织春愁,不放韶光入画楼。qiān tiáo liǔ xiàn zhī chūn chóu,bù fàng sháo guāng rù huà lóu。
远塞天低云漠漠,长河风静水悠悠。yuǎn sāi tiān dī yún mò mò,zhǎng hé fēng jìng shuǐ yōu yōu。
十年客路双蓬鬓,万里归心一叶舟。shí nián kè lù shuāng péng bìn,wàn lǐ guī xīn yī yè zhōu。
南北往来成底事,此身无恙任沉浮。nán běi wǎng lái chéng dǐ shì,cǐ shēn wú yàng rèn chén fú。