古诗词

游焦山

唐寅

乱流寻梵刹,洒酒泻襟期。luàn liú xún fàn shā,sǎ jiǔ xiè jīn qī。
西北分天堑,东南缺地维。xī běi fēn tiān qiàn,dōng nán quē dì wéi。
高台平落骛,清磬起潸螭。gāo tái píng luò wù,qīng qìng qǐ shān chī。
千年基王业,来游有所思。qiān nián jī wáng yè,lái yóu yǒu suǒ sī。
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

友鹤图

唐寅

名利悠悠两不羁,闲身偏与鹤相宜。míng lì yōu yōu liǎng bù jī,xián shēn piān yǔ hè xiāng yí。
怜渠缟素真吾匹,对比清臞即故知。lián qú gǎo sù zhēn wú pǐ,duì bǐ qīng qú jí gù zhī。
日下吟行劳伴侣,松阳梦觉许追随。rì xià yín xíng láo bàn lǚ,sōng yáng mèng jué xǔ zhuī suí。
日来养就昂藏志,不逐鸡群伍细儿。rì lái yǎng jiù áng cáng zhì,bù zhú jī qún wǔ xì ér。

无题

唐寅

若干生命若干春,有所丰收有所贫。ruò gàn shēng mìng ruò gàn chūn,yǒu suǒ fēng shōu yǒu suǒ pín。
曾见趋炎堪炙手,宁抛伫艳敢成仁。céng jiàn qū yán kān zhì shǒu,níng pāo zhù yàn gǎn chéng rén。
惯随忧恨零今古,难惹英雄泣鬼神。guàn suí yōu hèn líng jīn gǔ,nán rě yīng xióng qì guǐ shén。
费尽工夫伤老大,不如抖擞作新人。fèi jǐn gōng fū shāng lǎo dà,bù rú dǒu sǒu zuò xīn rén。

无题

唐寅

便纵拼争反下游,随波逐浪讵惭愁。biàn zòng pīn zhēng fǎn xià yóu,suí bō zhú làng jù cán chóu。
庸夫碌碌惟虚灭,烈士昂昂岂罢休。yōng fū lù lù wéi xū miè,liè shì áng áng qǐ bà xiū。
说法双关如此乐,听诗万首向何忧。shuō fǎ shuāng guān rú cǐ lè,tīng shī wàn shǒu xiàng hé yōu。
孤芳自赏雕虫老,兴尽尘封故纸楼。gū fāng zì shǎng diāo chóng lǎo,xīng jǐn chén fēng gù zhǐ lóu。

无题

唐寅

培风鸟瞰只神游,闹罢琼枝又恁愁。péi fēng niǎo kàn zhǐ shén yóu,nào bà qióng zhī yòu nèn chóu。
莫负心期飘泊路,岂知身锁静安楼。mò fù xīn qī piāo pō lù,qǐ zhī shēn suǒ jìng ān lóu。
形骸托与自然寄,泥壤终将分子留。xíng hái tuō yǔ zì rán jì,ní rǎng zhōng jiāng fēn zi liú。
宁垦良田三百亩,不教堆起一坟丘。níng kěn liáng tián sān bǎi mǔ,bù jiào duī qǐ yī fén qiū。

无题

唐寅

无风眼界白云悠,红雨心波漾尽头。wú fēng yǎn jiè bái yún yōu,hóng yǔ xīn bō yàng jǐn tóu。
纷簌簌然丛脞弃,脏兮兮地秽淫流。fēn sù sù rán cóng cuǒ qì,zàng xī xī dì huì yín liú。
栋梁本色擎天柱,蝥贼原形钓欲。dòng liáng běn sè qíng tiān zhù,máo zéi yuán xíng diào yù。
铲却筌蹄窥远奥,拈花莞尔有何愁。chǎn què quán tí kuī yuǎn ào,niān huā guǎn ěr yǒu hé chóu。

无题

唐寅

古春去也怅须臾,问尔能思几日无。gǔ chūn qù yě chàng xū yú,wèn ěr néng sī jǐ rì wú。
何必伤心催发白,会当动手补颜朱。hé bì shāng xīn cuī fā bái,huì dāng dòng shǒu bǔ yán zhū。
妙龄劝赏雄浑语,达士耻随迂阔夫。miào líng quàn shǎng xióng hún yǔ,dá shì chǐ suí yū kuò fū。
我醉欲眠拈一瓣,今生弭忘不教枯。wǒ zuì yù mián niān yī bàn,jīn shēng mǐ wàng bù jiào kū。

无题

唐寅

此身陷入酽寒中,血脉归心迓谷风。cǐ shēn xiàn rù yàn hán zhōng,xuè mài guī xīn yà gǔ fēng。
雪妒冰猜情愈白,云酸日涩笑犹红。xuě dù bīng cāi qíng yù bái,yún suān rì sè xiào yóu hóng。
尘泥养份残骸纳,香影知音惰性空。chén ní yǎng fèn cán hái nà,xiāng yǐng zhī yīn duò xìng kōng。
造化小儿凭杜撰,冻凝块垒始丁东。zào huà xiǎo ér píng dù zhuàn,dòng níng kuài lěi shǐ dīng dōng。

无题

唐寅

人生在世数蜉蝣,转眼乌头换白头。rén shēng zài shì shù fú yóu,zhuǎn yǎn wū tóu huàn bái tóu。
百岁光阴能有几,一张假钞没来由。bǎi suì guāng yīn néng yǒu jǐ,yī zhāng jiǎ chāo méi lái yóu。
当年孔圣今何在,昔日萧曹尽已休。dāng nián kǒng shèng jīn hé zài,xī rì xiāo cáo jǐn yǐ xiū。
遇饮酒时须饮酒,青山偏会笑人愁。yù yǐn jiǔ shí xū yǐn jiǔ,qīng shān piān huì xiào rén chóu。

无题

唐寅

蔫红销骨乍攒堆,灌顶醍醐志未颓。niān hóng xiāo gǔ zhà zǎn duī,guàn dǐng tí hú zhì wèi tuí。
瘗葬偕愁无赖锦,倾斟饮辱有情杯。yì zàng xié chóu wú lài jǐn,qīng zhēn yǐn rǔ yǒu qíng bēi。
跳丸走路微松逝,驭马摇鞭不辍催。tiào wán zǒu lù wēi sōng shì,yù mǎ yáo biān bù chuò cuī。
长剑倚天磨十载,东君为我且重开。zhǎng jiàn yǐ tiān mó shí zài,dōng jūn wèi wǒ qiě zhòng kāi。

无题

唐寅

小院疏枝衬日西,阶前俯首莫沉迷。xiǎo yuàn shū zhī chèn rì xī,jiē qián fǔ shǒu mò chén mí。
碎红风里坚心守,衔绿檐头远景啼。suì hóng fēng lǐ jiān xīn shǒu,xián lǜ yán tóu yuǎn jǐng tí。
踱步鞋痕师禀气,居身境界辟新蹊。duó bù xié hén shī bǐng qì,jū shēn jìng jiè pì xīn qī。
古今代谢歌新韵,辩证思维好坏携。gǔ jīn dài xiè gē xīn yùn,biàn zhèng sī wéi hǎo huài xié。

无题

唐寅

绿肥红瘦忆当时,年少朦胧慕燕儿。lǜ féi hóng shòu yì dāng shí,nián shǎo méng lóng mù yàn ér。
金缕歌中无所悔,青蚨尾后有些私。jīn lǚ gē zhōng wú suǒ huǐ,qīng fú wěi hòu yǒu xiē sī。
鹏程塌翼飞花谢,萍叶开心碎骨施。péng chéng tā yì fēi huā xiè,píng yè kāi xīn suì gǔ shī。
廿载龙沙应念我,他年笔下可抽丝。niàn zài lóng shā yīng niàn wǒ,tā nián bǐ xià kě chōu sī。

警世

唐寅

万事由天莫苦求,子孙绵远褔悠悠。wàn shì yóu tiān mò kǔ qiú,zi sūn mián yuǎn fù yōu yōu。
饮三杯酒休胡乱,得一帆风便可收。yǐn sān bēi jiǔ xiū hú luàn,dé yī fān fēng biàn kě shōu。
生事事生何日了,害人人害几时休。shēng shì shì shēng hé rì le,hài rén rén hài jǐ shí xiū。
冤家宜解不宜结,各自回头看后头。yuān jiā yí jiě bù yí jié,gè zì huí tóu kàn hòu tóu。

七律诗赠恩师梁储以表夺魁之志

唐寅

壮心未肯逐樵渔,泰运咸思备扫除;zhuàng xīn wèi kěn zhú qiáo yú,tài yùn xián sī bèi sǎo chú;
剑贵百金方折阅,玉遭三黜忽沽诸。jiàn guì bǎi jīn fāng zhé yuè,yù zāo sān chù hū gū zhū。
红绫敢望明年饼,黄绢深惭此日书;hóng líng gǎn wàng míng nián bǐng,huáng juàn shēn cán cǐ rì shū;
三策举扬非古赋,上天何以得吹嘘?sān cè jǔ yáng fēi gǔ fù,shàng tiān hé yǐ dé chuī xū?

扬州道上思念沈九娘

唐寅

相思两地望迢迢,清泪临门落布袍。xiāng sī liǎng dì wàng tiáo tiáo,qīng lèi lín mén luò bù páo。
杨柳晓烟情绪乱,梨花暮雨梦魂销。yáng liǔ xiǎo yān qíng xù luàn,lí huā mù yǔ mèng hún xiāo。
云笼楚馆虚金屋,凤入巫山奏玉箫。yún lóng chǔ guǎn xū jīn wū,fèng rù wū shān zòu yù xiāo。
明日河桥重回首,月明千里故人遥。míng rì hé qiáo zhòng huí shǒu,yuè míng qiān lǐ gù rén yáo。

吾趋唐寅自述不惑之齿于桃花庵,画并书

唐寅

田衣稻衲拟终身,弹指流年了四旬;tián yī dào nà nǐ zhōng shēn,dàn zhǐ liú nián le sì xún;
善亦懒为何况恶,富非所望不忧贫。shàn yì lǎn wèi hé kuàng è,fù fēi suǒ wàng bù yōu pín。
僧房一局金藤着,野店三杯石冻春;sēng fáng yī jú jīn téng zhe,yě diàn sān bēi shí dòng chūn;
如此福缘消不尽,半生落魄太平人。rú cǐ fú yuán xiāo bù jǐn,bàn shēng luò pò tài píng rén。
3271234567»