古诗词

陇头水

唐寅

陇水分四注,陇树杂云烟。lǒng shuǐ fēn sì zhù,lǒng shù zá yún yān。
磨刀共敛甲,饮马并投钱。mó dāo gòng liǎn jiǎ,yǐn mǎ bìng tóu qián。
朔地风初合,交河冰复坚。shuò dì fēng chū hé,jiāo hé bīng fù jiān。
寒噤不能语,乌孙掠酒泉。hán jìn bù néng yǔ,wū sūn lüè jiǔ quán。
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

题画二首

唐寅

骑驴八月下蓝关,借宿南州白塔湾。qí lǘ bā yuè xià lán guān,jiè sù nán zhōu bái tǎ wān。
壁上残灯千里梦,月中飞叶四更天。bì shàng cán dēng qiān lǐ mèng,yuè zhōng fēi yè sì gèng tiān。

题画四首

唐寅

白袷檀冠碧玉环,倒骑驴子看庐山。bái jiá tán guān bì yù huán,dào qí lǘ zi kàn lú shān。
腰间小榼藏何物,几转芙蓉一颗丹。yāo jiān xiǎo kē cáng hé wù,jǐ zhuǎn fú róng yī kē dān。

题画四首

唐寅

天风缥缈约飞泉,千尺晴红拂紫烟。tiān fēng piāo miǎo yuē fēi quán,qiān chǐ qíng hóng fú zǐ yān。
遥见树木车暂息,高蟠潸石与盘桓。yáo jiàn shù mù chē zàn xī,gāo pán shān shí yǔ pán huán。

题画师周东村之郊秋图

唐寅

鲤鱼风急系轻舟,两岸寒山宿雨收;lǐ yú fēng jí xì qīng zhōu,liǎng àn hán shān sù yǔ shōu;
一抹斜阳归雁尽,白蘋红蓼野塘秋。yī mǒ xié yáng guī yàn jǐn,bái píng hóng liǎo yě táng qiū。

旅馆题菊

唐寅

黄花无主为谁容,冷落疏篱曲径中。huáng huā wú zhǔ wèi shuí róng,lěng luò shū lí qū jìng zhōng。
尽把金钱买脂粉,一生颜色付西风。jǐn bǎ jīn qián mǎi zhī fěn,yī shēng yán sè fù xī fēng。

题落霞孤鹜图

唐寅

画栋珠帘烟水中,落霞孤鹜渺无踪。huà dòng zhū lián yān shuǐ zhōng,luò xiá gū wù miǎo wú zōng。
千年想见王南海,曾借龙王一阵风。qiān nián xiǎng jiàn wáng nán hǎi,céng jiè lóng wáng yī zhèn fēng。

《绮疏遗恨》之刀

唐寅

凤头交股雪花镔,剪断吴淞江水浑;fèng tóu jiāo gǔ xuě huā bīn,jiǎn duàn wú sōng jiāng shuǐ hún;
只有相思泪难剪,旧痕才断接新痕。zhǐ yǒu xiāng sī lèi nán jiǎn,jiù hén cái duàn jiē xīn hén。

《绮疏遗恨》之尺

唐寅

佛说空虚也可量,虚空比恨恨还长;fú shuō kōng xū yě kě liàng,xū kōng bǐ hèn hèn hái zhǎng;
银花宝钿金星尺,认得纤纤十指香。yín huā bǎo diàn jīn xīng chǐ,rèn dé xiān xiān shí zhǐ xiāng。

《绮疏遗恨》之灯擎

唐寅

三尺银擎隔帐燃,欢愉未了散姻缘;sān chǐ yín qíng gé zhàng rán,huān yú wèi le sàn yīn yuán;
愿教化作光明藏,照彻黄泉不晓天。yuàn jiào huà zuò guāng míng cáng,zhào chè huáng quán bù xiǎo tiān。

《绮疏遗恨》之针

唐寅

乞巧楼前乞巧时,金针玉指弄春丝;qǐ qiǎo lóu qián qǐ qiǎo shí,jīn zhēn yù zhǐ nòng chūn sī;
牛郎织女年年会,可惜容颜永别离。niú láng zhī nǚ nián nián huì,kě xī róng yán yǒng bié lí。

《绮疏遗恨》之绣床

唐寅

月沈花谢事堪伤,春树红颜梦短长;yuè shěn huā xiè shì kān shāng,chūn shù hóng yán mèng duǎn zhǎng;
只有绣床针线在,残绒留得口脂香。zhǐ yǒu xiù chuáng zhēn xiàn zài,cán róng liú dé kǒu zhī xiāng。

唐寅

草软沙平桃李开,春风先到李陵台。cǎo ruǎn shā píng táo lǐ kāi,chūn fēng xiān dào lǐ líng tái。
雪中一阵乌鸦起,知是胡雏打猎来。xuě zhōng yī zhèn wū yā qǐ,zhī shì hú chú dǎ liè lái。

题墨花

唐寅

嚏涕春风欺薄罗,扶头宿酒想轻歌。tì tì chūn fēng qī báo luó,fú tóu sù jiǔ xiǎng qīng gē。
牡丹花满蛤蜊到,学士其如此夜何。mǔ dān huā mǎn há lí dào,xué shì qí rú cǐ yè hé。

题画

唐寅

春风修禊忆江南,酒榼茶垆共一担。chūn fēng xiū xì yì jiāng nán,jiǔ kē chá lú gòng yī dān。
寻向人家好花处,不通名姓即停骖。xún xiàng rén jiā hǎo huā chù,bù tōng míng xìng jí tíng cān。

题秋江图

唐寅

秋容淡荡满晴江,鸂鶒鸬鹚锦翼双。qiū róng dàn dàng mǎn qíng jiāng,xī chì lú cí jǐn yì shuāng。
红蓼滩头黄叶下,炼诗人正倚船窗。hóng liǎo tān tóu huáng yè xià,liàn shī rén zhèng yǐ chuán chuāng。