古诗词

渔樵问答歌

唐寅

渔翁舟泊东海边,樵夫家住西山里。yú wēng zhōu pō dōng hǎi biān,qiáo fū jiā zhù xī shān lǐ。
两人活计山水中,东西路隔万千里。liǎng rén huó jì shān shuǐ zhōng,dōng xī lù gé wàn qiān lǐ。
忽然一日来相逢,满头短发皆蓬松。hū rán yī rì lái xiāng féng,mǎn tóu duǎn fā jiē péng sōng。
盘桓坐到日灼午,互相话说情何浓。pán huán zuò dào rì zhuó wǔ,hù xiāng huà shuō qíng hé nóng。
一云深山有大木,中有猛虎吃人肉。yī yún shēn shān yǒu dà mù,zhōng yǒu měng hǔ chī rén ròu。
不如平原采短薪,无虑无忧更无辱。bù rú píng yuán cǎi duǎn xīn,wú lǜ wú yōu gèng wú rǔ。
一云江水有巨鳞,滔天波浪惊刹人。yī yún jiāng shuǐ yǒu jù lín,tāo tiān bō làng jīng shā rén。
不如芦花水清浅,波涛不作无怨心。bù rú lú huā shuǐ qīng qiǎn,bō tāo bù zuò wú yuàn xīn。
吾今与汝要知止,凡事中间要谨始。wú jīn yǔ rǔ yào zhī zhǐ,fán shì zhōng jiān yào jǐn shǐ。
生意宜从稳处求,莫入高山与深水。shēng yì yí cóng wěn chù qiú,mò rù gāo shān yǔ shēn shuǐ。
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

题画廿四首

唐寅

一丛楼阁空江上,日有群鸥伴苦吟。yī cóng lóu gé kōng jiāng shàng,rì yǒu qún ōu bàn kǔ yín。
尽胜达官忧利害,五更霜里佩黄金。jǐn shèng dá guān yōu lì hài,wǔ gèng shuāng lǐ pèi huáng jīn。

题画廿四首

唐寅

百尺松杉贴地青,布衣衲衲发星星。bǎi chǐ sōng shān tiē dì qīng,bù yī nà nà fā xīng xīng。
空山寂寞人声绝,狼虎中间读道经。kōng shān jì mò rén shēng jué,láng hǔ zhōng jiān dú dào jīng。

题画廿四首

唐寅

邓尉山边七宝滩,高低如画好溪山。dèng wèi shān biān qī bǎo tān,gāo dī rú huà hǎo xī shān。
十年游赏经行遍,多少名题竹树间。shí nián yóu shǎng jīng xíng biàn,duō shǎo míng tí zhú shù jiān。

题画廿四首

唐寅

绿阴清昼白猿啼,三峡桥边路欲迷。lǜ yīn qīng zhòu bái yuán tí,sān xiá qiáo biān lù yù mí。
赖得泉声引归路,泉声呜咽路高低。lài dé quán shēng yǐn guī lù,quán shēng wū yàn lù gāo dī。

题画廿四首

唐寅

酒旗瘦马行人路,灯火荒鸡细雨中。jiǔ qí shòu mǎ xíng rén lù,dēng huǒ huāng jī xì yǔ zhōng。
奔走十年才歇脚,偶看画景忽消魂。bēn zǒu shí nián cái xiē jiǎo,ǒu kàn huà jǐng hū xiāo hún。

题画廿四首

唐寅

红树青山飞白云,骖驔鞍马踏斜曛。hóng shù qīng shān fēi bái yún,cān diàn ān mǎ tà xié xūn。
眼前景好诗难胜,炼不成词恼刹人。yǎn qián jǐng hǎo shī nán shèng,liàn bù chéng cí nǎo shā rén。

题画廿四首

唐寅

雪深山路滑于苔,自跨青驴得得来。xuě shēn shān lù huá yú tái,zì kuà qīng lǘ dé dé lái。
为是仙翁诗帖报,鹿场僧寺鲜莓开。wèi shì xiān wēng shī tiē bào,lù chǎng sēng sì xiān méi kāi。

题画廿四首

唐寅

端阳竟渡楚江湄,纨裤分曹唱健词。duān yáng jìng dù chǔ jiāng méi,wán kù fēn cáo chàng jiàn cí。
画楫万枝飞鹢道,朱帘十二映娥眉。huà jí wàn zhī fēi yì dào,zhū lián shí èr yìng é méi。

题画廿四首

唐寅

磬口山茶绿萼梅,深红浅白一时开。qìng kǒu shān chá lǜ è méi,shēn hóng qiǎn bái yī shí kāi。
分明蛮锦围屏里,露出佳人粉面来。fēn míng mán jǐn wéi píng lǐ,lù chū jiā rén fěn miàn lái。

题画廿四首

唐寅

草屋柴门无点尘,门前溪水绿粼粼。cǎo wū chái mén wú diǎn chén,mén qián xī shuǐ lǜ lín lín。
中间有甚堪图画,满坞桃花一醉人。zhōng jiān yǒu shén kān tú huà,mǎn wù táo huā yī zuì rén。

题画廿四首

唐寅

黄叶玲珑映落晖,木绵新补旧征衣。huáng yè líng lóng yìng luò huī,mù mián xīn bǔ jiù zhēng yī。
乡关阴少悠悠思,立马边山看雁飞。xiāng guān yīn shǎo yōu yōu sī,lì mǎ biān shān kàn yàn fēi。

题画廿四首

唐寅

班荆相对语劳劳,麻已沤成茧未缫。bān jīng xiāng duì yǔ láo láo,má yǐ ōu chéng jiǎn wèi sāo。
又是一番春计了,瓦盆儿女共村醪。yòu shì yī fān chūn jì le,wǎ pén ér nǚ gòng cūn láo。

题画廿四首

唐寅

山亭寥落接人稀,泥补柴门叶补衣。shān tíng liáo luò jiē rén xī,ní bǔ chái mén yè bǔ yī。
不起竹床头似雪,已无心去问禅机。bù qǐ zhú chuáng tóu shì xuě,yǐ wú xīn qù wèn chán jī。

题画廿四首

唐寅

系水接天三万顷,晚山连树一千重。xì shuǐ jiē tiān sān wàn qǐng,wǎn shān lián shù yī qiān zhòng。
呼它小艇过湖去,卧看斜阳江上峰。hū tā xiǎo tǐng guò hú qù,wò kàn xié yáng jiāng shàng fēng。

题画廿四首

唐寅

桃李春风好放怀,斗鸡走狗夕阳街。táo lǐ chūn fēng hǎo fàng huái,dòu jī zǒu gǒu xī yáng jiē。
看花拼逐纷纷蝶,消得青丝几两鞋。kàn huā pīn zhú fēn fēn dié,xiāo dé qīng sī jǐ liǎng xié。