古诗词

百忍歌

唐寅

百忍歌,百忍歌,人生不忍将奈何?bǎi rěn gē,bǎi rěn gē,rén shēng bù rěn jiāng nài hé?
我今与汝歌百忍,汝当拍手笑呵呵!wǒ jīn yǔ rǔ gē bǎi rěn,rǔ dāng pāi shǒu xiào hē hē!
朝也忍,暮也忍;耻也忍,辱也忍;cháo yě rěn,mù yě rěn;chǐ yě rěn,rǔ yě rěn;
苦也忍,痛也忍;饥也忍,寒也忍;kǔ yě rěn,tòng yě rěn;jī yě rěn,hán yě rěn;
欺也忍,怒也忍;是也忍,非也忍;qī yě rěn,nù yě rěn;shì yě rěn,fēi yě rěn;
方寸之间当自省。fāng cùn zhī jiān dāng zì shěng。
道人何处未归来,痴云隔断须弥顶;dào rén hé chù wèi guī lái,chī yún gé duàn xū mí dǐng;
脚尖踢出一字关,万里西风吹月影;jiǎo jiān tī chū yī zì guān,wàn lǐ xī fēng chuī yuè yǐng;
天风冷冷山月白,分明照破无为镜。tiān fēng lěng lěng shān yuè bái,fēn míng zhào pò wú wèi jìng。
心花散,性地稳,得到此时梦初醒。xīn huā sàn,xìng dì wěn,dé dào cǐ shí mèng chū xǐng。
君不见如来割身痛也忍,孔子绝粮饥也忍;jūn bù jiàn rú lái gē shēn tòng yě rěn,kǒng zi jué liáng jī yě rěn;
韩信胯下辱也忍,闵子单衣寒也忍;hán xìn kuà xià rǔ yě rěn,mǐn zi dān yī hán yě rěn;
师德唾面羞也忍,刘宽污衣怒也忍;shī dé tuò miàn xiū yě rěn,liú kuān wū yī nù yě rěn;
不疑诬金欺也忍,张公九世百般忍;bù yí wū jīn qī yě rěn,zhāng gōng jiǔ shì bǎi bān rěn;
好也忍,歹也忍,都向心头自思忖。hǎo yě rěn,dǎi yě rěn,dōu xiàng xīn tóu zì sī cǔn。
囫囵吞却慄棘蓬,恁百忍歌,歌百忍;hú lún tūn què lì jí péng,nèn bǎi rěn gē,gē bǎi rěn;
忍是大人之气量,忍是君子之根本;rěn shì dà rén zhī qì liàng,rěn shì jūn zi zhī gēn běn;
能忍夏不热,能忍冬不冷:néng rěn xià bù rè,
能忍贫亦乐,能忍寿亦永;néng rěn pín yì lè,néng rěn shòu yì yǒng;
贵不忍则倾,富不忍则损;guì bù rěn zé qīng,fù bù rěn zé sǔn;
不忍小事变大事,不忍善事终成恨;bù rěn xiǎo shì biàn dà shì,bù rěn shàn shì zhōng chéng hèn;
父子不忍失慈孝,兄弟不忍失爱敬;fù zi bù rěn shī cí xiào,xiōng dì bù rěn shī ài jìng;
朋友不忍失义气,夫妇不忍多争竞;péng yǒu bù rěn shī yì qì,fū fù bù rěn duō zhēng jìng;
刘伶败了名,只为酒不忍;liú líng bài le míng,zhǐ wèi jiǔ bù rěn;
陈灵灭了国,只为色不忍;chén líng miè le guó,zhǐ wèi sè bù rěn;
石崇破了家,只为财不忍;shí chóng pò le jiā,zhǐ wèi cái bù rěn;
项羽送了命,只为气不忍;xiàng yǔ sòng le mìng,zhǐ wèi qì bù rěn;
如今犯罪人,都是不知忍;rú jīn fàn zuì rén,dōu shì bù zhī rěn;
古来创业人,谁个不是忍。gǔ lái chuàng yè rén,shuí gè bù shì rěn。
百忍歌,歌百忍;bǎi rěn gē,gē bǎi rěn;
仁者忍人所难忍,智者忍人所不忍。rén zhě rěn rén suǒ nán rěn,zhì zhě rěn rén suǒ bù rěn。
思前想后忍之方,装聋作哑忍之准;sī qián xiǎng hòu rěn zhī fāng,zhuāng lóng zuò yǎ rěn zhī zhǔn;
忍字可以走天下,忍字可以结邻近;rěn zì kě yǐ zǒu tiān xià,rěn zì kě yǐ jié lín jìn;
忍得淡泊可养神,忍得饥寒可立品;rěn dé dàn pō kě yǎng shén,rěn dé jī hán kě lì pǐn;
忍得勤苦有馀积,忍得荒淫无疾病;rěn dé qín kǔ yǒu yú jī,rěn dé huāng yín wú jí bìng;
忍得骨肉存人伦,忍得口腹全物命;rěn dé gǔ ròu cún rén lún,rěn dé kǒu fù quán wù mìng;
忍得语言免是非,忍得争斗消仇憾;rěn dé yǔ yán miǎn shì fēi,rěn dé zhēng dòu xiāo chóu hàn;
忍得人骂不回口,他的恶口自安靖;rěn dé rén mà bù huí kǒu,tā de è kǒu zì ān jìng;
忍得人打不回手,他的毒手自没劲;rěn dé rén dǎ bù huí shǒu,tā de dú shǒu zì méi jìn;
须知忍让真君子,莫说忍让是愚蠢;xū zhī rěn ràng zhēn jūn zi,mò shuō rěn ràng shì yú chǔn;
忍时人只笑痴呆,忍过人自知修省;rěn shí rén zhǐ xiào chī dāi,rěn guò rén zì zhī xiū shěng;
就是人笑也要忍,莫听人言便不忍;jiù shì rén xiào yě yào rěn,mò tīng rén yán biàn bù rěn;
世间愚人笑的忍,上天神明重的忍;shì jiān yú rén xiào de rěn,shàng tiān shén míng zhòng de rěn;
我若不是固要忍,人家不是更要忍;wǒ ruò bù shì gù yào rěn,rén jiā bù shì gèng yào rěn;
事来之时最要忍,事过之后又要忍;shì lái zhī shí zuì yào rěn,shì guò zhī hòu yòu yào rěn;
人生不怕百个忍,人生只怕一不忍;rén shēng bù pà bǎi gè rěn,rén shēng zhǐ pà yī bù rěn;
不忍百福皆雪消,一忍万祸皆灰烬。bù rěn bǎi fú jiē xuě xiāo,yī rěn wàn huò jiē huī jìn。
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

竹枝图

唐寅

鸠雨初晴苦竹生,满江明月动秋声。jiū yǔ chū qíng kǔ zhú shēng,mǎn jiāng míng yuè dòng qiū shēng。
他年炼骨轻如叶,拟踏风梢散袖行。tā nián liàn gǔ qīng rú yè,nǐ tà fēng shāo sàn xiù xíng。

红拂妓图

唐寅

杨家红拂识英雄,着帽宵奔李卫公。yáng jiā hóng fú shí yīng xióng,zhe mào xiāo bēn lǐ wèi gōng。
莫道英雄今没有,谁人看在眼睛中。mò dào yīng xióng jīn méi yǒu,shuí rén kàn zài yǎn jīng zhōng。

观瀑图

唐寅

一派银河倾碧落,耳根于此洗尘嚣。yī pài yín hé qīng bì luò,ěr gēn yú cǐ xǐ chén xiāo。
要知尽日支吾处,五老峰前三峡桥。yào zhī jǐn rì zhī wú chù,wǔ lǎo fēng qián sān xiá qiáo。

讽炼金方士

唐寅

破衣衫中破布裙,逢人便说会烧银。pò yī shān zhōng pò bù qún,féng rén biàn shuō huì shāo yín。
君何不自烧些用,担水河头卖与人。jūn hé bù zì shāo xiē yòng,dān shuǐ hé tóu mài yǔ rén。

齐后图

唐寅

百二关河狼虎秦,连环难解献高臣。bǎi èr guān hé láng hǔ qín,lián huán nán jiě xiàn gāo chén。
若非纤手抽刀斩,应笑山东后有人。ruò fēi xiān shǒu chōu dāo zhǎn,yīng xiào shān dōng hòu yǒu rén。

佛友

唐寅

学佛俄经二十年,于今地上拥青莲。xué fú é jīng èr shí nián,yú jīn dì shàng yōng qīng lián。
我来愿结三生友,共看当时手指天。wǒ lái yuàn jié sān shēng yǒu,gòng kàn dāng shí shǒu zhǐ tiān。

杏林春燕

唐寅

燕子归来杏子花,红桥低影绿池斜。yàn zi guī lái xìng zi huā,hóng qiáo dī yǐng lǜ chí xié。
清明时节斜阳里,个个行人问酒家。qīng míng shí jié xié yáng lǐ,gè gè xíng rén wèn jiǔ jiā。

杏林春燕

唐寅

红杏梢头挂酒旗,绿杨枝上转黄骊。hóng xìng shāo tóu guà jiǔ qí,lǜ yáng zhī shàng zhuǎn huáng lí。
鸟声花影留人住,不赏东风也是痴。niǎo shēng huā yǐng liú rén zhù,bù shǎng dōng fēng yě shì chī。

牡丹图

唐寅

谷雨花枝号鼠姑,戏拈彤管画成图。gǔ yǔ huā zhī hào shǔ gū,xì niān tóng guǎn huà chéng tú。
平康脂粉知多少,可有相同颜色无。píng kāng zhī fěn zhī duō shǎo,kě yǒu xiāng tóng yán sè wú。

牡丹图

唐寅

故事开元重牡丹,沉香亭北冷泉南。gù shì kāi yuán zhòng mǔ dān,chén xiāng tíng běi lěng quán nán。
如今颜色还依旧,风雨江东月润三。rú jīn yán sè hái yī jiù,fēng yǔ jiāng dōng yuè rùn sān。

芭蕉仕女图

唐寅

佳人名字号经莲,能事挡弹五十弦。jiā rén míng zì hào jīng lián,néng shì dǎng dàn wǔ shí xián。
自是欲将花比貌,凉风轻步野塘边。zì shì yù jiāng huā bǐ mào,liáng fēng qīng bù yě táng biān。

题芭蕉仕女

唐寅

兽额朱扉小院深,绿窗含雾静愔愔。shòu é zhū fēi xiǎo yuàn shēn,lǜ chuāng hán wù jìng yīn yīn。
有人独对芭蕉坐,因为春愁不放心。yǒu rén dú duì bā jiāo zuò,yīn wèi chūn chóu bù fàng xīn。

芭蕉仕女图

唐寅

佳人春睡倚含章,一瓣梅花点额黄。jiā rén chūn shuì yǐ hán zhāng,yī bàn méi huā diǎn é huáng。
起对镜自添百媚,至今都学寿阳妆。qǐ duì jìng zì tiān bǎi mèi,zhì jīn dōu xué shòu yáng zhuāng。

花降图

唐寅

窗满蕉荫小洞天,香风时度竹栏边。chuāng mǎn jiāo yīn xiǎo dòng tiān,xiāng fēng shí dù zhú lán biān。
东君管领春无价,笑倩金蓬上玉肩。dōng jūn guǎn lǐng chūn wú jià,xiào qiàn jīn péng shàng yù jiān。

花降图

唐寅

夜雨巫山不尽欢,两头颠倒玉龙蟠。yè yǔ wū shān bù jǐn huān,liǎng tóu diān dào yù lóng pán。
寻常乐事难申爱,添出余情又一般。xún cháng lè shì nán shēn ài,tiān chū yú qíng yòu yī bān。