古诗词

江南四季歌

唐寅

江南人住神仙地,雪月风花分四季。jiāng nán rén zhù shén xiān dì,xuě yuè fēng huā fēn sì jì。
满城旗队看迎春,又见鳌山烧火树。mǎn chéng qí duì kàn yíng chūn,yòu jiàn áo shān shāo huǒ shù。
千门挂彩六街红,凤笙鼍鼓喧春风。qiān mén guà cǎi liù jiē hóng,fèng shēng tuó gǔ xuān chūn fēng。
歌童游女路南北,王孙公子河西东。gē tóng yóu nǚ lù nán běi,wáng sūn gōng zi hé xī dōng。
看灯未了人未绝,等闲又话清明节。kàn dēng wèi le rén wèi jué,děng xián yòu huà qīng míng jié。
呼船载酒竞游春,蛤蜊上市争尝新。hū chuán zài jiǔ jìng yóu chūn,há lí shàng shì zhēng cháng xīn。
吴山穿绕横塘过,虎邱灵岩复元墓。wú shān chuān rào héng táng guò,hǔ qiū líng yán fù yuán mù。
提壶挈盒归去来,南湖又报荷花开。tí hú qiè hé guī qù lái,nán hú yòu bào hé huā kāi。
锦云乡中漾舟去,美人鬓压琵琶钗。jǐn yún xiāng zhōng yàng zhōu qù,měi rén bìn yā pí pá chāi。
银筝皓齿声继续,翠纱污衫红映肉。yín zhēng hào chǐ shēng jì xù,cuì shā wū shān hóng yìng ròu。
金刀剖破水晶瓜,冰山影里人如玉。jīn dāo pōu pò shuǐ jīng guā,bīng shān yǐng lǐ rén rú yù。
一天火云犹未已,梧桐忽报秋风起。yī tiān huǒ yún yóu wèi yǐ,wú tóng hū bào qiū fēng qǐ。
鹊桥牛女渡银河,乞巧人排明月里。què qiáo niú nǚ dù yín hé,qǐ qiǎo rén pái míng yuè lǐ。
南楼雁过又中秋,桂花千树天香浮。nán lóu yàn guò yòu zhōng qiū,guì huā qiān shù tiān xiāng fú。
左持蟹螯右持酒,不觉今朝又重九。zuǒ chí xiè áo yòu chí jiǔ,bù jué jīn cháo yòu zhòng jiǔ。
一年好景最斯时,橘绿橙黄洞庭有。yī nián hǎo jǐng zuì sī shí,jú lǜ chéng huáng dòng tíng yǒu。
满园还剩菊花枝,雪片高飞大如手。mǎn yuán hái shèng jú huā zhī,xuě piàn gāo fēi dà rú shǒu。
安排暖阁开红炉,敲冰洗盏烘牛酥。ān pái nuǎn gé kāi hóng lú,qiāo bīng xǐ zhǎn hōng niú sū。
销金帐掩梅梢月,流酥润滑钩珊瑚。xiāo jīn zhàng yǎn méi shāo yuè,liú sū rùn huá gōu shān hú。
汤作蝉鸣生蟹眼,罐中茶熟春泉铺。tāng zuò chán míng shēng xiè yǎn,guàn zhōng chá shú chūn quán pù。
寸韭饼,千金果,鳌群鹅掌山羊脯。cùn jiǔ bǐng,qiān jīn guǒ,áo qún é zhǎng shān yáng pú。
侍儿烘酒暖银壶,小婢歌兰欲罢舞。shì ér hōng jiǔ nuǎn yín hú,xiǎo bì gē lán yù bà wǔ。
黑貂裘,红氆氇,不知蓑笠渔翁苦?hēi diāo qiú,hóng pǔ lu,bù zhī suō lì yú wēng kǔ?
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

水亭幽居图

唐寅

虚亭林木里,傍水着栏杆。xū tíng lín mù lǐ,bàng shuǐ zhe lán gān。
试展团蒲坐,叶声生早寒。shì zhǎn tuán pú zuò,yè shēng shēng zǎo hán。

对菊图

唐寅

天上秋风发,岩前菊蕊黄。tiān shàng qiū fēng fā,yán qián jú ruǐ huáng。
主人持酒看,漫饮吸清香。zhǔ rén chí jiǔ kàn,màn yǐn xī qīng xiāng。

牡丹图扇面

唐寅

倚槛娇无力,临风香自生。yǐ kǎn jiāo wú lì,lín fēng xiāng zì shēng。
旧时姚魏种,高压洛阳城。jiù shí yáo wèi zhǒng,gāo yā luò yáng chéng。

枯木竹石图

唐寅

翠竹并奇石,苍松留古柯。cuì zhú bìng qí shí,cāng sōng liú gǔ kē。
明窗坐相对,试问兴如何。míng chuāng zuò xiāng duì,shì wèn xīng rú hé。

美人蕉图

唐寅

大叶偏鸣雨,芳心又展风。dà yè piān míng yǔ,fāng xīn yòu zhǎn fēng。
爱他新绿好,上我小庭中。ài tā xīn lǜ hǎo,shàng wǒ xiǎo tíng zhōng。

梅花图

唐寅

白贲谁为偶,黄中自保真。bái bēn shuí wèi ǒu,huáng zhōng zì bǎo zhēn。
相看经发改,独领四时春。xiāng kàn jīng fā gǎi,dú lǐng sì shí chūn。

菊花图

唐寅

野菊日烂漫,秋风随分开。yě jú rì làn màn,qiū fēng suí fēn kāi。
寒香与晚色,消受掌中杯。hán xiāng yǔ wǎn sè,xiāo shòu zhǎng zhōng bēi。

野芳介石图

唐寅

杂卉烂春色,孤峰积雨痕。zá huì làn chūn sè,gū fēng jī yǔ hén。
譬若古贞士,终身伴菜根。pì ruò gǔ zhēn shì,zhōng shēn bàn cài gēn。

山水图

唐寅

淡雾滃山腰,清风集树梢。dàn wù wēng shān yāo,qīng fēng jí shù shāo。
听泉人习静,伫立面平桥。tīng quán rén xí jìng,zhù lì miàn píng qiáo。

醉诗

唐寅

碧桃花树下,大脚墨婆浪。bì táo huā shù xià,dà jiǎo mò pó làng。
未说铜钱起,先铺芦席床。wèi shuō tóng qián qǐ,xiān pù lú xí chuáng。
三杯浑白酒,几句话衷肠。sān bēi hún bái jiǔ,jǐ jù huà zhōng cháng。
何时归故里,和她笑一场。hé shí guī gù lǐ,hé tā xiào yī chǎng。

春江花月夜二首其一

唐寅

嘉树郁婆娑,灯光月色和。jiā shù yù pó suō,dēng guāng yuè sè hé。
春江流粉气,夜水湿裙罗。chūn jiāng liú fěn qì,yè shuǐ shī qún luó。

人物山水画

唐寅

傍水依山结草庐,案头长贮活人书。bàng shuǐ yī shān jié cǎo lú,àn tóu zhǎng zhù huó rén shū。
不知施药功多少,仙杏花开锦不如。bù zhī shī yào gōng duō shǎo,xiān xìng huā kāi jǐn bù rú。

女人

唐寅

这个女人不是人,九天仙女下凡尘。zhè gè nǚ rén bù shì rén,jiǔ tiān xiān nǚ xià fán chén。
养个儿子会做贼,偷得蟠桃供母亲。yǎng gè ér zi huì zuò zéi,tōu dé pán táo gōng mǔ qīn。

竹图

唐寅

修竹当窗白日达,山僧出定客来时。xiū zhú dāng chuāng bái rì dá,shān sēng chū dìng kè lái shí。
欲从节下题诗句,妙在无言不在诗。yù cóng jié xià tí shī jù,miào zài wú yán bù zài shī。

竹图

唐寅

萧萧美人脱凡俗,蕉姓称罗各碧玉。xiāo xiāo měi rén tuō fán sú,jiāo xìng chēng luó gè bì yù。
月昏潇湘烟水深,为君一弄江南曲。yuè hūn xiāo xiāng yān shuǐ shēn,wèi jūn yī nòng jiāng nán qū。