古诗词

涉沅湘歌

邹元标

浩浩湘江水,终朝不断流。hào hào xiāng jiāng shuǐ,zhōng cháo bù duàn liú。
天地有穷处,水流无时休。tiān dì yǒu qióng chù,shuǐ liú wú shí xiū。
东没千顷田,西荡百沙洲。dōng méi qiān qǐng tián,xī dàng bǎi shā zhōu。
桑田曾几换,历尽几春秋。sāng tián céng jǐ huàn,lì jǐn jǐ chūn qiū。
青青红颜子,忽忽尽白头。qīng qīng hóng yán zi,hū hū jǐn bái tóu。
问之何能尔,光阴不暂留。wèn zhī hé néng ěr,guāng yīn bù zàn liú。
试看臂鹰手,力能取公侯。shì kàn bì yīng shǒu,lì néng qǔ gōng hóu。
一朝忽倾否,白骨委荒丘。yī cháo hū qīng fǒu,bái gǔ wěi huāng qiū。
俯仰天地间,身世如蜉蝣。fǔ yǎng tiān dì jiān,shēn shì rú fú yóu。
堪怜昏昏者,拘拘如楚囚。kān lián hūn hūn zhě,jū jū rú chǔ qiú。
所以洙泗叟,耻为寝食谋。suǒ yǐ zhū sì sǒu,chǐ wèi qǐn shí móu。
逝者叹如斯,川上坐相求。shì zhě tàn rú sī,chuān shàng zuò xiāng qiú。
所以碧玉老,一生阳春楼。suǒ yǐ bì yù lǎo,yī shēng yáng chūn lóu。
背汗虽未收,木绵被重裘。bèi hàn suī wèi shōu,mù mián bèi zhòng qiú。
先哲开我蒙,惟有濂溪俦。xiān zhé kāi wǒ méng,wéi yǒu lián xī chóu。
汉唐不知此,思之仍含羞。hàn táng bù zhī cǐ,sī zhī réng hán xiū。
学术苦未力,终夜犹多愁。xué shù kǔ wèi lì,zhōng yè yóu duō chóu。
万物皆备我,汲汲当猛修。wàn wù jiē bèi wǒ,jí jí dāng měng xiū。
典籍如汗海,役役如倒牛。diǎn jí rú hàn hǎi,yì yì rú dào niú。
吐辞即为经,莫把六经抽。tǔ cí jí wèi jīng,mò bǎ liù jīng chōu。
白云满涧户,归袂风飕飕。bái yún mǎn jiàn hù,guī mèi fēng sōu sōu。
顺理为穷达,无心羡勋猷。shùn lǐ wèi qióng dá,wú xīn xiàn xūn yóu。
撒手悬崖坐,海岱一腔收。sā shǒu xuán yá zuò,hǎi dài yī qiāng shōu。
可生亦可死,身外复何忧。kě shēng yì kě sǐ,shēn wài fù hé yōu。

邹元标

明江西吉水人,字尔瞻,号南皋。万历五年进士。同年,以疏论张居正夺情,得罪,廷杖戍贵州都匀卫。居戍所六年,研治理学有成。居正死,召拜吏科给事中,以敢言称。历官南京吏部员外郎,以母丧归。家居讲学几三十年,名扬天下。天启初还朝,进刑部右侍郎,拜左都御史。虽首进和衷之说,不为危言激论,仍为魏忠贤所忌。以建首善书院讲学事,为魏党所攻,被迫辞归。卒谥忠介。有《愿学集》。 邹元标的作品>>

猜您喜欢

漫吟二首

邹元标

千句竟成闲,片言如泰山。qiān jù jìng chéng xián,piàn yán rú tài shān。
欲知语与默,意在合离间。yù zhī yǔ yǔ mò,yì zài hé lí jiān。

感事三首

邹元标

慷慨当官易,蹉跎林下难。kāng kǎi dāng guān yì,cuō tuó lín xià nán。
斋心期白首,敢负主恩宽。zhāi xīn qī bái shǒu,gǎn fù zhǔ ēn kuān。

感事三首

邹元标

传家惟食力,笔札当躬耕。chuán jiā wéi shí lì,bǐ zhá dāng gōng gēng。
酌水漱残齿,优游度此生。zhuó shuǐ shù cán chǐ,yōu yóu dù cǐ shēng。

感事三首

邹元标

铅华曾久谢,老去能依人。qiān huá céng jiǔ xiè,lǎo qù néng yī rén。
脉脉绳床坐,情偏水石亲。mài mài shéng chuáng zuò,qíng piān shuǐ shí qīn。

同贺汝定偕诸宋曾二文学登韩相岭二首

邹元标

何年韩相岭,此日共攀跻。hé nián hán xiāng lǐng,cǐ rì gòng pān jī。
尔我投闲意,相看路不迷。ěr wǒ tóu xián yì,xiāng kàn lù bù mí。

同贺汝定偕诸宋曾二文学登韩相岭二首

邹元标

石如狮子吼,山作石头城。shí rú shī zi hǒu,shān zuò shí tóu chéng。
剩有莲花座,云深可结盟。shèng yǒu lián huā zuò,yún shēn kě jié méng。

仁文席上有破瓮者

邹元标

斯道天开万象陈,根荄枝叶总吾真。sī dào tiān kāi wàn xiàng chén,gēn gāi zhī yè zǒng wú zhēn。
诸君欲问传心者,请听街前击瓮人。zhū jūn yù wèn chuán xīn zhě,qǐng tīng jiē qián jī wèng rén。

题阳明先生像六首

邹元标

登坛济济说良知,不著丝毫更数谁。dēng tán jì jì shuō liáng zhī,bù zhù sī háo gèng shù shuí。
抛却语言诸伎俩,日星千古自昭垂。pāo què yǔ yán zhū jì liǎ,rì xīng qiān gǔ zì zhāo chuí。

题阳明先生像六首

邹元标

群贤列圣无他语,惟一惟精只此中。qún xián liè shèng wú tā yǔ,wéi yī wéi jīng zhǐ cǐ zhōng。
腊底雪消山尽处,柴门夜夜领春风。là dǐ xuě xiāo shān jǐn chù,chái mén yè yè lǐng chūn fēng。

题阳明先生像六首

邹元标

辛苦平生几问津,迟回歧路倍伤神。xīn kǔ píng shēng jǐ wèn jīn,chí huí qí lù bèi shāng shén。
于今识得先生面,野草闲花一样春。yú jīn shí dé xiān shēng miàn,yě cǎo xián huā yī yàng chūn。

题阳明先生像六首

邹元标

吾心宇宙有同然,却道金溪是学禅。wú xīn yǔ zhòu yǒu tóng rán,què dào jīn xī shì xué chán。
不是先生勤指点,谁令吾道日中天。bù shì xiān shēng qín zhǐ diǎn,shuí lìng wú dào rì zhōng tiān。

题阳明先生像六首

邹元标

吾乡先辈盛流传,疑信相参苦未坚。wú xiāng xiān bèi shèng liú chuán,yí xìn xiāng cān kǔ wèi jiān。
踏破草鞋无觅处,始知吾道有真诠。tà pò cǎo xié wú mì chù,shǐ zhī wú dào yǒu zhēn quán。

题阳明先生像六首

邹元标

人疑此道大圆通,规矩方圆妙不穷。rén yí cǐ dào dà yuán tōng,guī jǔ fāng yuán miào bù qióng。
效地法天无两事,圆神方智总吾宗。xiào dì fǎ tiān wú liǎng shì,yuán shén fāng zhì zǒng wú zōng。

自警二首

邹元标

收敛精神入太虚,终朝兀兀总如愚。shōu liǎn jīng shén rù tài xū,zhōng cháo wù wù zǒng rú yú。
老来不识原头路,只恐青山也笑予。lǎo lái bù shí yuán tóu lù,zhǐ kǒng qīng shān yě xiào yǔ。

自警二首

邹元标

今朝不知明朝事,肯效人间寿者痴。jīn cháo bù zhī míng cháo shì,kěn xiào rén jiān shòu zhě chī。
若要了时即便了,乾坤伶俐几男儿。ruò yào le shí jí biàn le,qián kūn líng lì jǐ nán ér。