古诗词

节妇诗

郑真

沧海无情波浪急,万里胡为远行役。cāng hǎi wú qíng bō làng jí,wàn lǐ hú wèi yuǎn xíng yì。
北风高高望不归,鸳凤惟深泪双滴。běi fēng gāo gāo wàng bù guī,yuān fèng wéi shēn lèi shuāng dī。
百年甘作未亡人,花香草色空复春。bǎi nián gān zuò wèi wáng rén,huā xiāng cǎo sè kōng fù chūn。
容颜惨淡废膏沐,妆台明镜荒浮尘。róng yán cǎn dàn fèi gāo mù,zhuāng tái míng jìng huāng fú chén。
孤灯夜长耿不寐,皓月当空霜满地。gū dēng yè zhǎng gěng bù mèi,hào yuè dāng kōng shuāng mǎn dì。
矫首沧溟愁奈何,化身安得如精卫。jiǎo shǒu cāng míng chóu nài hé,huà shēn ān dé rú jīng wèi。

郑真

明浙江鄞县人,字千之。洪武四年举人。官广信教授。治经学长于《春秋》。与兄郑驹、弟郑凤并以文学擅名。尝取诸家格言,著为集传集说集论。有《荥阳外史集》等。 郑真的作品>>

猜您喜欢

题山水画

郑真

迭嶂密云深树,前溪流水长桥。dié zhàng mì yún shēn shù,qián xī liú shuǐ zhǎng qiáo。
天外鸟飞斜日,蹇驴归兴逍遥。tiān wài niǎo fēi xié rì,jiǎn lǘ guī xīng xiāo yáo。

题山水画

郑真

重重石径云林,洒洒竹窗松屋。zhòng zhòng shí jìng yún lín,sǎ sǎ zhú chuāng sōng wū。
隐君试问何如,高咏考槃在谷。yǐn jūn shì wèn hé rú,gāo yǒng kǎo pán zài gǔ。

山水画

郑真

远嶂白云天半,断桥流水村孤。yuǎn zhàng bái yún tiān bàn,duàn qiáo liú shuǐ cūn gū。
高树门前成列,人来试问吾庐。gāo shù mén qián chéng liè,rén lái shì wèn wú lú。

题东坡墨竹

郑真

湘水遥怜帝子,彭城恍遇坡翁。xiāng shuǐ yáo lián dì zi,péng chéng huǎng yù pō wēng。
看画不求形似,笔端自有清风。kàn huà bù qiú xíng shì,bǐ duān zì yǒu qīng fēng。

题东坡墨竹

郑真

飒飒凉声欲暮,萧萧劲气先秋。sà sà liáng shēng yù mù,xiāo xiāo jìn qì xiān qiū。
笑问黄茅冈上,谁知太守风流。xiào wèn huáng máo gāng shàng,shuí zhī tài shǒu fēng liú。

题画

郑真

六月炎州如火,只思林下清风。liù yuè yán zhōu rú huǒ,zhǐ sī lín xià qīng fēng。
千里湘江帝子,夜来遗佩玲珑。qiān lǐ xiāng jiāng dì zi,yè lái yí pèi líng lóng。

蕃邦进象二首

郑真

名应周诗五辂,耳闻舜韶八音。míng yīng zhōu shī wǔ lù,ěr wén shùn sháo bā yīn。
共向瑶阶率舞,九重喜动天心。gòng xiàng yáo jiē lǜ wǔ,jiǔ zhòng xǐ dòng tiān xīn。

蕃邦进象二首

郑真

广鼻深通两窍,长牙白耸双尖。guǎng bí shēn tōng liǎng qiào,zhǎng yá bái sǒng shuāng jiān。
沐浴天家雨露,贡来南海蕃暹。mù yù tiān jiā yǔ lù,gòng lái nán hǎi fān xiān。

题卓民吉画扇面贻叶太守

郑真

天外云霞欲曙,山中楼阁先秋。tiān wài yún xiá yù shǔ,shān zhōng lóu gé xiān qiū。
借问蹇驴双去,何如舴艋同游。jiè wèn jiǎn lǘ shuāng qù,hé rú zé měng tóng yóu。

题画

郑真

万仞苍崖璧立,双溪碧水环流。wàn rèn cāng yá bì lì,shuāng xī bì shuǐ huán liú。
过眼浮尘滚滚,山中好度春秋。guò yǎn fú chén gǔn gǔn,shān zhōng hǎo dù chūn qiū。