古诗词

乞拙歌

张萱

年年乞巧传今夕,不知此巧从何乞。nián nián qǐ qiǎo chuán jīn xī,bù zhī cǐ qiǎo cóng hé qǐ。
香灯午夜对银河,儿女中庭罗粉席。xiāng dēng wǔ yè duì yín hé,ér nǚ zhōng tíng luó fěn xí。
三三五五拜深深,一拜一乞殊殷勤。sān sān wǔ wǔ bài shēn shēn,yī bài yī qǐ shū yīn qín。
为问天孙巧多少,能否年年赠别人。wèi wèn tiān sūn qiǎo duō shǎo,néng fǒu nián nián zèng bié rén。
吁嗟天孙良亦苦,一岁佳期才一度。xū jiē tiān sūn liáng yì kǔ,yī suì jiā qī cái yī dù。
巧似天孙果足夸,便应夜夜逢河鼓。qiǎo shì tiān sūn guǒ zú kuā,biàn yīng yè yè féng hé gǔ。
人言巧亦难移天,始知此巧不值钱。rén yán qiǎo yì nán yí tiān,shǐ zhī cǐ qiǎo bù zhí qián。
灵妃之巧已如此,人间百巧徒纷然。líng fēi zhī qiǎo yǐ rú cǐ,rén jiān bǎi qiǎo tú fēn rán。
举头细与天孙说,你巧胡为太奇绝。jǔ tóu xì yǔ tiān sūn shuō,nǐ qiǎo hú wèi tài qí jué。
七襄难就误佳期,弄巧方知反成拙。qī xiāng nán jiù wù jiā qī,nòng qiǎo fāng zhī fǎn chéng zhuō。
相逢日少别日多,隔岁相思可奈何。xiāng féng rì shǎo bié rì duō,gé suì xiāng sī kě nài hé。
今宵更洒相思泪,鹊桥一雨嗟滂沱。jīn xiāo gèng sǎ xiāng sī lèi,què qiáo yī yǔ jiē pāng tuó。
请换香灯嘱儿女,前来且听园公语。qǐng huàn xiāng dēng zhǔ ér nǚ,qián lái qiě tīng yuán gōng yǔ。
尔年未及三尺长,乞得巧来何用处。ěr nián wèi jí sān chǐ zhǎng,qǐ dé qiǎo lái hé yòng chù。
古今巧拙无输赢,有时巧败拙偏成。gǔ jīn qiǎo zhuō wú shū yíng,yǒu shí qiǎo bài zhuō piān chéng。
诗咏巢居鸠与鹊,问巢终日谁经营。shī yǒng cháo jū jiū yǔ què,wèn cháo zhōng rì shuí jīng yíng。
天生我拙亦不偶,拙手拙心仍拙口。tiān shēng wǒ zhuō yì bù ǒu,zhuō shǒu zhuō xīn réng zhuō kǒu。
巧人遇巧斗难休,赢得拙人长不斗。qiǎo rén yù qiǎo dòu nán xiū,yíng dé zhuō rén zhǎng bù dòu。
巧若斗拙巧便痴,涛声虽怒石不移。qiǎo ruò dòu zhuō qiǎo biàn chī,tāo shēng suī nù shí bù yí。
轰雷喷雪片时息,中流一石长崔巍。hōng léi pēn xuě piàn shí xī,zhōng liú yī shí zhǎng cuī wēi。
我今乞拙不乞巧,年来颇识拙之效。wǒ jīn qǐ zhuō bù qǐ qiǎo,nián lái pǒ shí zhuō zhī xiào。
天孙有意怜拙人,一拙须教赢到老。tiān sūn yǒu yì lián zhuō rén,yī zhuō xū jiào yíng dào lǎo。

张萱

明松江府上海人,字德晖,号颐拙。弘治十五年进士。官至湖广布政司参议,主粮储。立法禁处侵尅等积弊,忤巡抚意,遂引疾致仕。 张萱的作品>>

猜您喜欢

丁丑元日

张萱

占断溪山乐事赊,六朝遗老蔚方遐。zhàn duàn xī shān lè shì shē,liù cháo yí lǎo wèi fāng xiá。
赢经自喜书连屋,糊口无烦粟满车。yíng jīng zì xǐ shū lián wū,hú kǒu wú fán sù mǎn chē。
且看云霞常散绮,何须桃李更开花。qiě kàn yún xiá cháng sàn qǐ,hé xū táo lǐ gèng kāi huā。
诗情酒态浑无恙,聋聩从今不必嗟。shī qíng jiǔ tài hún wú yàng,lóng kuì cóng jīn bù bì jiē。

江行有感集杜句

张萱

山腰官阁迥添愁,背日丹枫万木稠。shān yāo guān gé jiǒng tiān chóu,bèi rì dān fēng wàn mù chóu。
渭水泰山得见否,朔云寒菊倍离忧。wèi shuǐ tài shān dé jiàn fǒu,shuò yún hán jú bèi lí yōu。
忽惊屋里琴书冷,远害朝看麋鹿游。hū jīng wū lǐ qín shū lěng,yuǎn hài cháo kàn mí lù yóu。
乘兴杳然迷出处,空江飒飒乱帆秋。chéng xīng yǎo rán mí chū chù,kōng jiāng sà sà luàn fān qiū。

立秋日怀潘子迁集唐句

张萱

客省萧条杮叶红,每经时节恨飘蓬。kè shěng xiāo tiáo fèi yè hóng,měi jīng shí jié hèn piāo péng。
两竿落日溪桥上,一郡荆榛寒雨中。liǎng gān luò rì xī qiáo shàng,yī jùn jīng zhēn hán yǔ zhōng。
潘赋登山魂易断,□□□□□□□。pān fù dēng shān hún yì duàn,。
秋风忽洒西园泪,何事吹箫向碧空。qiū fēng hū sǎ xī yuán lèi,hé shì chuī xiāo xiàng bì kōng。

文昌阁怀杨复所

张萱

派别支分自古今,旴江源本可追寻。pài bié zhī fēn zì gǔ jīn,xū jiāng yuán běn kě zhuī xún。
浮云叆叇随高下,流水潆洄认浅深。fú yún ài dài suí gāo xià,liú shuǐ yíng huí rèn qiǎn shēn。
丹陛便堪长捧日,苍生何必别为霖。dān bì biàn kān zhǎng pěng rì,cāng shēng hé bì bié wèi lín。
六桥月上光千顷,一幅潇湘见此心。liù qiáo yuè shàng guāng qiān qǐng,yī fú xiāo xiāng jiàn cǐ xīn。

永福寺

张萱

湖头雨过树如荠,落日祇林一杖藜。hú tóu yǔ guò shù rú jì,luò rì qí lín yī zhàng lí。
渔唱半归孤屿外,钟声已过断桥西。yú chàng bàn guī gū yǔ wài,zhōng shēng yǐ guò duàn qiáo xī。
浮生始觉迷初地,往事谁堪问旧题。fú shēng shǐ jué mí chū dì,wǎng shì shuí kān wèn jiù tí。
尚喜中天台百尺,可容元度独攀跻。shàng xǐ zhōng tiān tái bǎi chǐ,kě róng yuán dù dú pān jī。

广陵邵伯埭怀古

张萱

堤上行人歌,堤水自秋色。dī shàng xíng rén gē,dī shuǐ zì qiū sè。
如何甘棠思,不保五亩宅。rú hé gān táng sī,bù bǎo wǔ mǔ zhái。

广陵邵伯埭怀古

张萱

寂寞东山月,迢递新城道。jì mò dōng shān yuè,tiáo dì xīn chéng dào。
举头望西州,伤心剧秋草。jǔ tóu wàng xī zhōu,shāng xīn jù qiū cǎo。

萤苑怀古

张萱

秋风满荒原,秋月亦皓皓。qiū fēng mǎn huāng yuán,qiū yuè yì hào hào。
不见放萤人,惟见化萤草。bù jiàn fàng yíng rén,wéi jiàn huà yíng cǎo。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

远水生微凉,丹枫吹四野。yuǎn shuǐ shēng wēi liáng,dān fēng chuī sì yě。
秋色满晴川,揽之不盈把。qiū sè mǎn qíng chuān,lǎn zhī bù yíng bǎ。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

江寒夜气肃,帆开江月上。jiāng hán yè qì sù,fān kāi jiāng yuè shàng。
冷然白玉琴,中情寄幽旷。lěng rán bái yù qín,zhōng qíng jì yōu kuàng。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

断鸿嘶极浦,远笛破寒烟。duàn hóng sī jí pǔ,yuǎn dí pò hán yān。
独夜三江客,归帆八月天。dú yè sān jiāng kè,guī fān bā yuè tiān。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

夜寂秋偏爽,潮平月渐低。yè jì qiū piān shuǎng,cháo píng yuè jiàn dī。
惯傍水禽宿,怕听水禽啼。guàn bàng shuǐ qín sù,pà tīng shuǐ qín tí。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

涓涓江上月,历历江上树。juān juān jiāng shàng yuè,lì lì jiāng shàng shù。
脉脉江上人,欲语不知处。mài mài jiāng shàng rén,yù yǔ bù zhī chù。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

月色寒浸水,芦花雪照江。yuè sè hán jìn shuǐ,lú huā xuě zhào jiāng。
王孙游未倦,鸿影故双双。wáng sūn yóu wèi juàn,hóng yǐng gù shuāng shuāng。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

疏林寒有叶,野水净无风。shū lín hán yǒu yè,yě shuǐ jìng wú fēng。
潮声孤枕到,秋色一江空。cháo shēng gū zhěn dào,qiū sè yī jiāng kōng。