古诗词

乞拙歌

张萱

年年乞巧传今夕,不知此巧从何乞。nián nián qǐ qiǎo chuán jīn xī,bù zhī cǐ qiǎo cóng hé qǐ。
香灯午夜对银河,儿女中庭罗粉席。xiāng dēng wǔ yè duì yín hé,ér nǚ zhōng tíng luó fěn xí。
三三五五拜深深,一拜一乞殊殷勤。sān sān wǔ wǔ bài shēn shēn,yī bài yī qǐ shū yīn qín。
为问天孙巧多少,能否年年赠别人。wèi wèn tiān sūn qiǎo duō shǎo,néng fǒu nián nián zèng bié rén。
吁嗟天孙良亦苦,一岁佳期才一度。xū jiē tiān sūn liáng yì kǔ,yī suì jiā qī cái yī dù。
巧似天孙果足夸,便应夜夜逢河鼓。qiǎo shì tiān sūn guǒ zú kuā,biàn yīng yè yè féng hé gǔ。
人言巧亦难移天,始知此巧不值钱。rén yán qiǎo yì nán yí tiān,shǐ zhī cǐ qiǎo bù zhí qián。
灵妃之巧已如此,人间百巧徒纷然。líng fēi zhī qiǎo yǐ rú cǐ,rén jiān bǎi qiǎo tú fēn rán。
举头细与天孙说,你巧胡为太奇绝。jǔ tóu xì yǔ tiān sūn shuō,nǐ qiǎo hú wèi tài qí jué。
七襄难就误佳期,弄巧方知反成拙。qī xiāng nán jiù wù jiā qī,nòng qiǎo fāng zhī fǎn chéng zhuō。
相逢日少别日多,隔岁相思可奈何。xiāng féng rì shǎo bié rì duō,gé suì xiāng sī kě nài hé。
今宵更洒相思泪,鹊桥一雨嗟滂沱。jīn xiāo gèng sǎ xiāng sī lèi,què qiáo yī yǔ jiē pāng tuó。
请换香灯嘱儿女,前来且听园公语。qǐng huàn xiāng dēng zhǔ ér nǚ,qián lái qiě tīng yuán gōng yǔ。
尔年未及三尺长,乞得巧来何用处。ěr nián wèi jí sān chǐ zhǎng,qǐ dé qiǎo lái hé yòng chù。
古今巧拙无输赢,有时巧败拙偏成。gǔ jīn qiǎo zhuō wú shū yíng,yǒu shí qiǎo bài zhuō piān chéng。
诗咏巢居鸠与鹊,问巢终日谁经营。shī yǒng cháo jū jiū yǔ què,wèn cháo zhōng rì shuí jīng yíng。
天生我拙亦不偶,拙手拙心仍拙口。tiān shēng wǒ zhuō yì bù ǒu,zhuō shǒu zhuō xīn réng zhuō kǒu。
巧人遇巧斗难休,赢得拙人长不斗。qiǎo rén yù qiǎo dòu nán xiū,yíng dé zhuō rén zhǎng bù dòu。
巧若斗拙巧便痴,涛声虽怒石不移。qiǎo ruò dòu zhuō qiǎo biàn chī,tāo shēng suī nù shí bù yí。
轰雷喷雪片时息,中流一石长崔巍。hōng léi pēn xuě piàn shí xī,zhōng liú yī shí zhǎng cuī wēi。
我今乞拙不乞巧,年来颇识拙之效。wǒ jīn qǐ zhuō bù qǐ qiǎo,nián lái pǒ shí zhuō zhī xiào。
天孙有意怜拙人,一拙须教赢到老。tiān sūn yǒu yì lián zhuō rén,yī zhuō xū jiào yíng dào lǎo。

张萱

明松江府上海人,字德晖,号颐拙。弘治十五年进士。官至湖广布政司参议,主粮储。立法禁处侵尅等积弊,忤巡抚意,遂引疾致仕。 张萱的作品>>

猜您喜欢

园居六十章

张萱

黄鸟缗蛮雨露柯,白羊点缀小儿坡。huáng niǎo mín mán yǔ lù kē,bái yáng diǎn zhuì xiǎo ér pō。
莫教窗蠹常潜蝎,且任墙涎共缀蜗。mò jiào chuāng dù cháng qián xiē,qiě rèn qiáng xián gòng zhuì wō。

园居六十章

张萱

失不忧疑得不欣,端居一阁有清音。shī bù yōu yí dé bù xīn,duān jū yī gé yǒu qīng yīn。
凭栏拄颊常遐瞩,剩水残山更会心。píng lán zhǔ jiá cháng xiá zhǔ,shèng shuǐ cán shān gèng huì xīn。

园居六十章

张萱

一沟来自白云泉,灌得荒畦已几年。yī gōu lái zì bái yún quán,guàn dé huāng qí yǐ jǐ nián。
隔水园蔬半堪剪,更驱健犊垦城堧。gé shuǐ yuán shū bàn kān jiǎn,gèng qū jiàn dú kěn chéng ruán。

园居六十章

张萱

遮莫花神溷乃公,登楼夜夜问阴宗。zhē mò huā shén hùn nǎi gōng,dēng lóu yè yè wèn yīn zōng。
密语林花须着意,楼头昨夜月如弓。mì yǔ lín huā xū zhe yì,lóu tóu zuó yè yuè rú gōng。

园居六十章

张萱

五□□□□□郎,果腹何须适莽苍。wǔ láng,guǒ fù hé xū shì mǎng cāng。
请向醉乡留日月,少陵休宿赞公房。qǐng xiàng zuì xiāng liú rì yuè,shǎo líng xiū sù zàn gōng fáng。

园居六十章

张萱

不学於陵亦灌园,诛茅藩棘缚松门。bù xué yú líng yì guàn yuán,zhū máo fān jí fù sōng mén。
桔槔挂壁无他事,且共邻翁出负暄。jú gāo guà bì wú tā shì,qiě gòng lín wēng chū fù xuān。

园居六十章

张萱

谁系慈航双树堤,天公到此不投霓。shuí xì cí háng shuāng shù dī,tiān gōng dào cǐ bù tóu ní。
为园已种菩提果,极乐由来亦在西。wèi yuán yǐ zhǒng pú tí guǒ,jí lè yóu lái yì zài xī。

园居六十章

张萱

莫道家贫只旧醅,尊开更上一层台。mò dào jiā pín zhǐ jiù pēi,zūn kāi gèng shàng yī céng tái。
最喜卷帘闲野眺,罗浮爽气自西来。zuì xǐ juǎn lián xián yě tiào,luó fú shuǎng qì zì xī lái。

园居六十章

张萱

绿蘋红蓼媚江天,谁扣空江月下舷。lǜ píng hóng liǎo mèi jiāng tiān,shuí kòu kōng jiāng yuè xià xián。
可是老渔歌濯足,园公诗思忽如泉。kě shì lǎo yú gē zhuó zú,yuán gōng shī sī hū rú quán。

园居六十章

张萱

月令惊看吕氏书,忙将踪迹混樵渔。yuè lìng jīng kàn lǚ shì shū,máng jiāng zōng jì hùn qiáo yú。
尚带馀寒试春服,寻春须在九春初。shàng dài yú hán shì chūn fú,xún chūn xū zài jiǔ chūn chū。

园居六十章

张萱

儿童拍掌报花开,小妇残妆带笑来。ér tóng pāi zhǎng bào huā kāi,xiǎo fù cán zhuāng dài xiào lái。
最爱山桃能照水,縠文风过锦潆洄。zuì ài shān táo néng zhào shuǐ,hú wén fēng guò jǐn yíng huí。

园居六十章

张萱

高台木末揽晴霞,影带归鸦日欲斜。gāo tái mù mò lǎn qíng xiá,yǐng dài guī yā rì yù xié。
万斛春情向何处,扶筇先到耦耕家。wàn hú chūn qíng xiàng hé chù,fú qióng xiān dào ǒu gēng jiā。

园居六十章

张萱

松亭竹阁稍霐寥,厥草惟夭厥木乔。sōng tíng zhú gé shāo hóng liáo,jué cǎo wéi yāo jué mù qiáo。
卒岁东皇长作主,园公不问玉衡杓。zú suì dōng huáng zhǎng zuò zhǔ,yuán gōng bù wèn yù héng biāo。

园居六十章

张萱

已搆层楼上翠氛,钧天广乐几回闻。yǐ gòu céng lóu shàng cuì fēn,jūn tiān guǎng lè jǐ huí wén。
四望江山如有待,一时鸟兽可同群。sì wàng jiāng shān rú yǒu dài,yī shí niǎo shòu kě tóng qún。

秋日园居口号六十章

张萱

径荒客少门常楗,濯魄台前新月偃。jìng huāng kè shǎo mén cháng jiàn,zhuó pò tái qián xīn yuè yǎn。
桂丛深处足淹留,顿觉地偏心自远。guì cóng shēn chù zú yān liú,dùn jué dì piān xīn zì yuǎn。