古诗词

苏汝载乞食歌

张萱

闲闲道人真可怜,非儒非佛复非玄。xián xián dào rén zhēn kě lián,fēi rú fēi fú fù fēi xuán。
两只青鞋遍大地,一双白眼撑高天。liǎng zhǐ qīng xié biàn dà dì,yī shuāng bái yǎn chēng gāo tiān。
半世生涯三寸管,欲把千秋常占断。bàn shì shēng yá sān cùn guǎn,yù bǎ qiān qiū cháng zhàn duàn。
相逢便说肝胆倾,何事逢人邈河汉。xiāng féng biàn shuō gān dǎn qīng,hé shì féng rén miǎo hé hàn。
腹中样子不合时,如君安得不苦饥。fù zhōng yàng zi bù hé shí,rú jūn ān dé bù kǔ jī。
吁嗟人间何食不为乞,富贫贵贱总是墦间儿。xū jiē rén jiān hé shí bù wèi qǐ,fù pín guì jiàn zǒng shì fán jiān ér。
万钱不下君一箸,万钟不下君一粒。wàn qián bù xià jūn yī zhù,wàn zhōng bù xià jūn yī lì。
归来裹足闭重关,满目青云不可攀。guī lái guǒ zú bì zhòng guān,mǎn mù qīng yún bù kě pān。
持钵望门缘底事,才说闲闲便不闲。chí bō wàng mén yuán dǐ shì,cái shuō xián xián biàn bù xián。
乞食曾闻陶靖节,五斗能令腰便折。qǐ shí céng wén táo jìng jié,wǔ dòu néng lìng yāo biàn zhé。
昌黎一饱叹无时,枉却冷肠频触热。chāng lí yī bǎo tàn wú shí,wǎng què lěng cháng pín chù rè。
谢仁祖胜陶胡奴,有食可就非吾徒。xiè rén zǔ shèng táo hú nú,yǒu shí kě jiù fēi wú tú。
三那之庵在何许,高谊云天五大夫。sān nà zhī ān zài hé xǔ,gāo yì yún tiān wǔ dà fū。
劝君乞昼莫乞夜,未必宰官皆长者。quàn jūn qǐ zhòu mò qǐ yè,wèi bì zǎi guān jiē zhǎng zhě。
百年已结喜欢缘,眼下雄名何必借。bǎi nián yǐ jié xǐ huān yuán,yǎn xià xióng míng hé bì jiè。
墦间乞态日日新,自笑园公乞更频。fán jiān qǐ tài rì rì xīn,zì xiào yuán gōng qǐ gèng pín。
欲向千秋乞一物,不知檀越是何人。yù xiàng qiān qiū qǐ yī wù,bù zhī tán yuè shì hé rén。

张萱

明松江府上海人,字德晖,号颐拙。弘治十五年进士。官至湖广布政司参议,主粮储。立法禁处侵尅等积弊,忤巡抚意,遂引疾致仕。 张萱的作品>>

猜您喜欢

农圃渔樵十咏

张萱

诛茅剪棘即吾卢,买得邻畦带月锄。zhū máo jiǎn jí jí wú lú,mǎi dé lín qí dài yuè chú。
不为庾郎饱鲑菜,年来欲试橐驼书。bù wèi yǔ láng bǎo guī cài,nián lái yù shì tuó tuó shū。

农圃渔樵十咏

张萱

扫地焚香读楚招,却惊风拂树头瓢。sǎo dì fén xiāng dú chǔ zhāo,què jīng fēng fú shù tóu piáo。
无端一笛沧浪里,又答行歌隔水樵。wú duān yī dí cāng làng lǐ,yòu dá xíng gē gé shuǐ qiáo。

农圃渔樵十咏

张萱

门堆桑叶网蛛丝,暂出呼童扫一时。mén duī sāng yè wǎng zhū sī,zàn chū hū tóng sǎo yī shí。
数步即还仍却扫,孤踪犹恐隔邻知。shù bù jí hái réng què sǎo,gū zōng yóu kǒng gé lín zhī。

农圃渔樵十咏

张萱

篱堤时筑亦时崩,野水曾侵竹几层。lí dī shí zhù yì shí bēng,yě shuǐ céng qīn zhú jǐ céng。
一任渔郎竹根宿,夜归犹得借渔灯。yī rèn yú láng zhú gēn sù,yè guī yóu dé jiè yú dēng。

农圃渔樵十咏

张萱

镇日湖边一老翁,开襟常饱芰荷风。zhèn rì hú biān yī lǎo wēng,kāi jīn cháng bǎo jì hé fēng。
闲持藜杖频敲竹,为逐鸬鹚落照中。xián chí lí zhàng pín qiāo zhú,wèi zhú lú cí luò zhào zhōng。

农圃渔樵十咏

张萱

田舍儿孙礼教稀,捕蝉探鷇闹柴扉。tián shě ér sūn lǐ jiào xī,bǔ chán tàn kòu nào chái fēi。
园丁忽报来禽熟,走向园公笑挽衣。yuán dīng hū bào lái qín shú,zǒu xiàng yuán gōng xiào wǎn yī。

农圃渔樵十咏

张萱

新畦傍水芋苗肥,玉糁才羹客扣扉。xīn qí bàng shuǐ yù miáo féi,yù sǎn cái gēng kè kòu fēi。
且喜盘餐有兼味,樵青溪畔打渔归。qiě xǐ pán cān yǒu jiān wèi,qiáo qīng xī pàn dǎ yú guī。

赠王知白山人

张萱

杖藜何事踏苍烟,为趁春风到水边。zhàng lí hé shì tà cāng yān,wèi chèn chūn fēng dào shuǐ biān。
若遇芳菲须放步,莫教虚度艳阳天。ruò yù fāng fēi xū fàng bù,mò jiào xū dù yàn yáng tiān。

赠王知白山人

张萱

有意啼春花底鸟,无心出树岭头云。yǒu yì tí chūn huā dǐ niǎo,wú xīn chū shù lǐng tóu yún。
挂瓢植杖空山里,独对心香不用焚。guà piáo zhí zhàng kōng shān lǐ,dú duì xīn xiāng bù yòng fén。

题自写古松障子

张萱

不为梁栋不为薪,雪态霜姿老更真。bù wèi liáng dòng bù wèi xīn,xuě tài shuāng zī lǎo gèng zhēn。
可是世情嫌磥砢,年来长谢斧斤人。kě shì shì qíng xián lěi kē,nián lái zhǎng xiè fǔ jīn rén。

题自写古松障子

张萱

皮乾顶秃复根龈,郁郁犹能护藓文。pí qián dǐng tū fù gēn kěn,yù yù yóu néng hù xiǎn wén。
更喜虬柯独支撑,欲排阊阖竞拿云。gèng xǐ qiú kē dú zhī chēng,yù pái chāng hé jìng ná yún。

题自写木石障子

张萱

凋零何事伴荒墟,不向春风借一嘘。diāo líng hé shì bàn huāng xū,bù xiàng chūn fēng jiè yī xū。
独有根盘老顽碧,数拳犹是补天馀。dú yǒu gēn pán lǎo wán bì,shù quán yóu shì bǔ tiān yú。

题自写木石障子

张萱

野旷天高白雁迟,清霜先到最高枝。yě kuàng tiān gāo bái yàn chí,qīng shuāng xiān dào zuì gāo zhī。
自饶一种萧疏意,任你芳菲那得知。zì ráo yī zhǒng xiāo shū yì,rèn nǐ fāng fēi nà dé zhī。

江上小堂戏题

张萱

江上小堂无十亩,堂前老树有三株。jiāng shàng xiǎo táng wú shí mǔ,táng qián lǎo shù yǒu sān zhū。
主人原住清凉界,又得浓阴屋半区。zhǔ rén yuán zhù qīng liáng jiè,yòu dé nóng yīn wū bàn qū。

江上小堂戏题

张萱

山色岂随时眼改,溪声留与老年听。shān sè qǐ suí shí yǎn gǎi,xī shēng liú yǔ lǎo nián tīng。
朅来更有娱人处,日日风云不暂停。qiè lái gèng yǒu yú rén chù,rì rì fēng yún bù zàn tíng。