古诗词

西园公清福图歌

张萱

此中有人人不识,半生清福世难匹。cǐ zhōng yǒu rén rén bù shí,bàn shēng qīng fú shì nán pǐ。
出门不问阴与晴,两鬓蓬松常戴笠。chū mén bù wèn yīn yǔ qíng,liǎng bìn péng sōng cháng dài lì。
路行不问平与陂,两脚踉踾惟着屐。lù xíng bù wèn píng yǔ bēi,liǎng jiǎo liáng fú wéi zhe jī。
彳亍岂畏行泥中,褰衣却似防荆棘。chì chù qǐ wèi xíng ní zhōng,qiān yī què shì fáng jīng jí。
茫茫天地大如许,尔状胡为偏局蹐。máng máng tiān dì dà rú xǔ,ěr zhuàng hú wèi piān jú jí。
共说前身是岁星,目光烱烱能射人。gòng shuō qián shēn shì suì xīng,mù guāng jiǒng jiǒng néng shè rén。
便便腹中何所有,有物不合时人情。biàn biàn fù zhōng hé suǒ yǒu,yǒu wù bù hé shí rén qíng。
相逢开口但长笑,如狂如醉如顽冥。xiāng féng kāi kǒu dàn zhǎng xiào,rú kuáng rú zuì rú wán míng。
年过半百未为老,自叹避人胡不蚤。nián guò bàn bǎi wèi wèi lǎo,zì tàn bì rén hú bù zǎo。
彷徨四顾将何之,土木形骸殊潦倒。páng huáng sì gù jiāng hé zhī,tǔ mù xíng hái shū lǎo dào。
岂从湘水问三闾,岂向商山寻四皓。qǐ cóng xiāng shuǐ wèn sān lǘ,qǐ xiàng shāng shān xún sì hào。
接舆荷蒉岂尔徒,易羖饭牛何足道。jiē yú hé kuì qǐ ěr tú,yì gǔ fàn niú hé zú dào。
有母有子且有孙,饘粥有田居有村。yǒu mǔ yǒu zi qiě yǒu sūn,zhān zhōu yǒu tián jū yǒu cūn。
独无朋友及兄弟,一形一影相盘桓。dú wú péng yǒu jí xiōng dì,yī xíng yī yǐng xiāng pán huán。
无名无字并无姓,不衣不履亦不冠。wú míng wú zì bìng wú xìng,bù yī bù lǚ yì bù guān。
非儒非老复非佛,寤寐周孔怀玙璠。fēi rú fēi lǎo fù fēi fú,wù mèi zhōu kǒng huái yú fán。
有时焚香读内景,有时合掌皈空门。yǒu shí fén xiāng dú nèi jǐng,yǒu shí hé zhǎng guī kōng mén。
好水好山时汗漫,渔人□泽耕让畔。hǎo shuǐ hǎo shān shí hàn màn,yú rén zé gēng ràng pàn。
入群鸟兽皆不惊,爱憎何事犹相半。rù qún niǎo shòu jiē bù jīng,ài zēng hé shì yóu xiāng bàn。
人之君子人小人,呼马呼牛那可问。rén zhī jūn zi rén xiǎo rén,hū mǎ hū niú nà kě wèn。
此图一出满堂哄,亦知状貌非凡庸。cǐ tú yī chū mǎn táng hǒng,yì zhī zhuàng mào fēi fán yōng。
庙廊城市无此辈,烟霞丘壑时能容。miào láng chéng shì wú cǐ bèi,yān xiá qiū hè shí néng róng。
按图试去问老圃,老圃不识问老农。àn tú shì qù wèn lǎo pǔ,lǎo pǔ bù shí wèn lǎo nóng。
溪边老渔拍掌问,戴笠着屐来何从。xī biān lǎo yú pāi zhǎng wèn,dài lì zhe jī lái hé cóng。
春梦婆子却惊答,可是学士苏坡翁。chūn mèng pó zi què jīng dá,kě shì xué shì sū pō wēng。
世人争欲问其状,暗中模索难为工。shì rén zhēng yù wèn qí zhuàng,àn zhōng mó suǒ nán wèi gōng。
清福古今只有两,是耶非耶将无同。qīng fú gǔ jīn zhǐ yǒu liǎng,shì yé fēi yé jiāng wú tóng。
吁嗟乎,是耶非耶将无同,东坡老子西园公。xū jiē hū,shì yé fēi yé jiāng wú tóng,dōng pō lǎo zi xī yuán gōng。

张萱

明松江府上海人,字德晖,号颐拙。弘治十五年进士。官至湖广布政司参议,主粮储。立法禁处侵尅等积弊,忤巡抚意,遂引疾致仕。 张萱的作品>>

猜您喜欢

丁丑元日

张萱

占断溪山乐事赊,六朝遗老蔚方遐。zhàn duàn xī shān lè shì shē,liù cháo yí lǎo wèi fāng xiá。
赢经自喜书连屋,糊口无烦粟满车。yíng jīng zì xǐ shū lián wū,hú kǒu wú fán sù mǎn chē。
且看云霞常散绮,何须桃李更开花。qiě kàn yún xiá cháng sàn qǐ,hé xū táo lǐ gèng kāi huā。
诗情酒态浑无恙,聋聩从今不必嗟。shī qíng jiǔ tài hún wú yàng,lóng kuì cóng jīn bù bì jiē。

江行有感集杜句

张萱

山腰官阁迥添愁,背日丹枫万木稠。shān yāo guān gé jiǒng tiān chóu,bèi rì dān fēng wàn mù chóu。
渭水泰山得见否,朔云寒菊倍离忧。wèi shuǐ tài shān dé jiàn fǒu,shuò yún hán jú bèi lí yōu。
忽惊屋里琴书冷,远害朝看麋鹿游。hū jīng wū lǐ qín shū lěng,yuǎn hài cháo kàn mí lù yóu。
乘兴杳然迷出处,空江飒飒乱帆秋。chéng xīng yǎo rán mí chū chù,kōng jiāng sà sà luàn fān qiū。

立秋日怀潘子迁集唐句

张萱

客省萧条杮叶红,每经时节恨飘蓬。kè shěng xiāo tiáo fèi yè hóng,měi jīng shí jié hèn piāo péng。
两竿落日溪桥上,一郡荆榛寒雨中。liǎng gān luò rì xī qiáo shàng,yī jùn jīng zhēn hán yǔ zhōng。
潘赋登山魂易断,□□□□□□□。pān fù dēng shān hún yì duàn,。
秋风忽洒西园泪,何事吹箫向碧空。qiū fēng hū sǎ xī yuán lèi,hé shì chuī xiāo xiàng bì kōng。

文昌阁怀杨复所

张萱

派别支分自古今,旴江源本可追寻。pài bié zhī fēn zì gǔ jīn,xū jiāng yuán běn kě zhuī xún。
浮云叆叇随高下,流水潆洄认浅深。fú yún ài dài suí gāo xià,liú shuǐ yíng huí rèn qiǎn shēn。
丹陛便堪长捧日,苍生何必别为霖。dān bì biàn kān zhǎng pěng rì,cāng shēng hé bì bié wèi lín。
六桥月上光千顷,一幅潇湘见此心。liù qiáo yuè shàng guāng qiān qǐng,yī fú xiāo xiāng jiàn cǐ xīn。

永福寺

张萱

湖头雨过树如荠,落日祇林一杖藜。hú tóu yǔ guò shù rú jì,luò rì qí lín yī zhàng lí。
渔唱半归孤屿外,钟声已过断桥西。yú chàng bàn guī gū yǔ wài,zhōng shēng yǐ guò duàn qiáo xī。
浮生始觉迷初地,往事谁堪问旧题。fú shēng shǐ jué mí chū dì,wǎng shì shuí kān wèn jiù tí。
尚喜中天台百尺,可容元度独攀跻。shàng xǐ zhōng tiān tái bǎi chǐ,kě róng yuán dù dú pān jī。

广陵邵伯埭怀古

张萱

堤上行人歌,堤水自秋色。dī shàng xíng rén gē,dī shuǐ zì qiū sè。
如何甘棠思,不保五亩宅。rú hé gān táng sī,bù bǎo wǔ mǔ zhái。

广陵邵伯埭怀古

张萱

寂寞东山月,迢递新城道。jì mò dōng shān yuè,tiáo dì xīn chéng dào。
举头望西州,伤心剧秋草。jǔ tóu wàng xī zhōu,shāng xīn jù qiū cǎo。

萤苑怀古

张萱

秋风满荒原,秋月亦皓皓。qiū fēng mǎn huāng yuán,qiū yuè yì hào hào。
不见放萤人,惟见化萤草。bù jiàn fàng yíng rén,wéi jiàn huà yíng cǎo。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

远水生微凉,丹枫吹四野。yuǎn shuǐ shēng wēi liáng,dān fēng chuī sì yě。
秋色满晴川,揽之不盈把。qiū sè mǎn qíng chuān,lǎn zhī bù yíng bǎ。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

江寒夜气肃,帆开江月上。jiāng hán yè qì sù,fān kāi jiāng yuè shàng。
冷然白玉琴,中情寄幽旷。lěng rán bái yù qín,zhōng qíng jì yōu kuàng。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

断鸿嘶极浦,远笛破寒烟。duàn hóng sī jí pǔ,yuǎn dí pò hán yān。
独夜三江客,归帆八月天。dú yè sān jiāng kè,guī fān bā yuè tiān。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

夜寂秋偏爽,潮平月渐低。yè jì qiū piān shuǎng,cháo píng yuè jiàn dī。
惯傍水禽宿,怕听水禽啼。guàn bàng shuǐ qín sù,pà tīng shuǐ qín tí。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

涓涓江上月,历历江上树。juān juān jiāng shàng yuè,lì lì jiāng shàng shù。
脉脉江上人,欲语不知处。mài mài jiāng shàng rén,yù yǔ bù zhī chù。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

月色寒浸水,芦花雪照江。yuè sè hán jìn shuǐ,lú huā xuě zhào jiāng。
王孙游未倦,鸿影故双双。wáng sūn yóu wèi juàn,hóng yǐng gù shuāng shuāng。

秋夜江行客有歌唐人野旷天低树江空月近人之句因用为韵

张萱

疏林寒有叶,野水净无风。shū lín hán yǒu yè,yě shuǐ jìng wú fēng。
潮声孤枕到,秋色一江空。cháo shēng gū zhěn dào,qiū sè yī jiāng kōng。