古诗词

示弟

苏葵

父兄果能贤,子弟之所托。fù xiōng guǒ néng xián,zi dì zhī suǒ tuō。
我生既不才,不足为汝学。wǒ shēng jì bù cái,bù zú wèi rǔ xué。
但颇好古书,口能辨纯驳。dàn pǒ hǎo gǔ shū,kǒu néng biàn chún bó。
以古证于今,今人陷沟壑。yǐ gǔ zhèng yú jīn,jīn rén xiàn gōu hè。
不慕笃天伦,智力日相角。bù mù dǔ tiān lún,zhì lì rì xiāng jiǎo。
匪因财货生,即由妻子作。fěi yīn cái huò shēng,jí yóu qī zi zuò。
不慕农商业,飘飘日嬉谑。bù mù nóng shāng yè,piāo piāo rì xī xuè。
呼卢猎毛虫,弯弓落蜚雀。hū lú liè máo chóng,wān gōng luò fēi què。
不读圣贤书,甘心染污浊。bù dú shèng xián shū,gān xīn rǎn wū zhuó。
戏同牧猪奴,反以为真乐。xì tóng mù zhū nú,fǎn yǐ wèi zhēn lè。
不慕亲仁贤,日夜耽糟粕。bù mù qīn rén xián,rì yè dān zāo pò。
蚁聚高阳徒,士远如孤鹤。yǐ jù gāo yáng tú,shì yuǎn rú gū hè。
凡此今人行,为害胜鸩药。fán cǐ jīn rén xíng,wèi hài shèng zhèn yào。
所志流卑污,惟家日萧索。suǒ zhì liú bēi wū,wéi jiā rì xiāo suǒ。
臭名播远近,闻者皆惭怍。chòu míng bō yuǎn jìn,wén zhě jiē cán zuò。
劝尔效田荆,诫尔阋墙恶。quàn ěr xiào tián jīng,jiè ěr xì qiáng è。
劝尔慕伯高,诫尔勿浮薄。quàn ěr mù bó gāo,jiè ěr wù fú báo。
劝尔读陶戒,诫尔勿樗博。quàn ěr dú táo jiè,jiè ěr wù chū bó。
劝尔读初筵,诫尔勿酣酌。quàn ěr dú chū yán,jiè ěr wù hān zhuó。
不见江上潮,一退日以涸。bù jiàn jiāng shàng cháo,yī tuì rì yǐ hé。
不见日下冰,一消日以铄。bù jiàn rì xià bīng,yī xiāo rì yǐ shuò。
不见地上土,一崩日以削。bù jiàn dì shàng tǔ,yī bēng rì yǐ xuē。
不见园中花,一衰日以落。bù jiàn yuán zhōng huā,yī shuāi rì yǐ luò。
世事总如此,在人自知觉。shì shì zǒng rú cǐ,zài rén zì zhī jué。
尔宜深究图,无徒轻诺诺。ěr yí shēn jiū tú,wú tú qīng nuò nuò。

苏葵

明广东顺德人,字伯诚。成化二十三年进士。弘治中以翰林编修升江西提学佥事。性耿介,不谄附权贵。为太监董让陷害,理官欲加之刑。诸生百人拥入扶葵去,事竟得雪。在任增修白鹿书院。官至福建布政使。有《吹剑集》。 苏葵的作品>>

猜您喜欢

奉答伯钟秋官

苏葵

一丘一壑真宜我,万事风波直甚钱。yī qiū yī hè zhēn yí wǒ,wàn shì fēng bō zhí shén qián。
所取若嫌人所弃,世间谁伴海鸥眠。suǒ qǔ ruò xián rén suǒ qì,shì jiān shuí bàn hǎi ōu mián。

瑞州河纪梦

苏葵

梦随天阙动鸣珂,赓得虞廷喜起歌。mèng suí tiān quē dòng míng kē,gēng dé yú tíng xǐ qǐ gē。
隔岸鸣榔忽惊觉,满天风雨瑞州河。gé àn míng láng hū jīng jué,mǎn tiān fēng yǔ ruì zhōu hé。

寄罗浮山人

苏葵

莫道朱明路已迷,铁桥西去更湾西。mò dào zhū míng lù yǐ mí,tiě qiáo xī qù gèng wān xī。
诗囊药笼吾先备,只与山人借杖藜。shī náng yào lóng wú xiān bèi,zhǐ yǔ shān rén jiè zhàng lí。

题粉壁

苏葵

眼中山水活风烟,不向王维索辋川。yǎn zhōng shān shuǐ huó fēng yān,bù xiàng wáng wéi suǒ wǎng chuān。
若个龙眠能画我,华阳巾样胜于前。ruò gè lóng mián néng huà wǒ,huá yáng jīn yàng shèng yú qián。

小景竹为张邦直司训题

苏葵

分得淇园一两竿,雨中清晓月黄昏。fēn dé qí yuán yī liǎng gān,yǔ zhōng qīng xiǎo yuè huáng hūn。
凭君莫向潇湘看,看到潇湘却厌繁。píng jūn mò xiàng xiāo xiāng kàn,kàn dào xiāo xiāng què yàn fán。

勉学二首

苏葵

夸多斗靡匪真儒,格致无功是守株。kuā duō dòu mí fěi zhēn rú,gé zhì wú gōng shì shǒu zhū。
欲向此中寻妙诀,放心收后细观书。yù xiàng cǐ zhōng xún miào jué,fàng xīn shōu hòu xì guān shū。

勉学二首

苏葵

柴愚参鲁天无靳,尧舜人为汝不轻。chái yú cān lǔ tiān wú jìn,yáo shùn rén wèi rǔ bù qīng。
若厌醉生和梦死,直须鞭辟向明诚。ruò yàn zuì shēng hé mèng sǐ,zhí xū biān pì xiàng míng chéng。

廉耻

苏葵

廉耻于人要谨存,不存须自究其端。lián chǐ yú rén yào jǐn cún,bù cún xū zì jiū qí duān。
解将富贵轻轻看,自得云为入善门。jiě jiāng fù guì qīng qīng kàn,zì dé yún wèi rù shàn mén。

戒贪

苏葵

贪名贪利两皆非,谦退清修在我为。tān míng tān lì liǎng jiē fēi,qiān tuì qīng xiū zài wǒ wèi。
取舍若能无愧怍,更将清处畏人知。qǔ shě ruò néng wú kuì zuò,gèng jiāng qīng chù wèi rén zhī。

戒暴

苏葵

客气于人害最多,伤身伤性百乖讹。kè qì yú rén hài zuì duō,shāng shēn shāng xìng bǎi guāi é。
但将心地宽宽著,气自从之合泰和。dàn jiāng xīn dì kuān kuān zhù,qì zì cóng zhī hé tài hé。

谢惠绢

苏葵

补破遮寒意久恬,买新回顾客囊廉。bǔ pò zhē hán yì jiǔ tián,mǎi xīn huí gù kè náng lián。
谁知未作空门□,也得文人一字缣。shuí zhī wèi zuò kōng mén,yě dé wén rén yī zì jiān。

次仪真

苏葵

征车昨发都门外,颇怪真州道路长。zhēng chē zuó fā dōu mén wài,pǒ guài zhēn zhōu dào lù zhǎng。
今日从容行自到,宦途心事底须忙。jīn rì cóng róng xíng zì dào,huàn tú xīn shì dǐ xū máng。

西华寺发舟

苏葵

之官两度此移船,风满前山月满川。zhī guān liǎng dù cǐ yí chuán,fēng mǎn qián shān yuè mǎn chuān。
自信此心如铁石,不妨临井酌贪泉。zì xìn cǐ xīn rú tiě shí,bù fáng lín jǐng zhuó tān quán。

舟过衡州望衡山有作

苏葵

秋日晶光秋宇空,一拳遥见祝融峰。qiū rì jīng guāng qiū yǔ kōng,yī quán yáo jiàn zhù róng fēng。
重华过后无巡狩,旧日明堂早自封。zhòng huá guò hòu wú xún shòu,jiù rì míng táng zǎo zì fēng。