古诗词

六月访袁中夫摄山

李贽

怀人千佛岭,避暑碧霞颠。huái rén qiān fú lǐng,bì shǔ bì xiá diān。
试问山中乐,何如品外泉。shì wèn shān zhōng lè,hé rú pǐn wài quán。
阴阴藤挂树,隐隐日为年。yīn yīn téng guà shù,yǐn yǐn rì wèi nián。
坐觉凉风至,披襟共洒然。zuò jué liáng fēng zhì,pī jīn gòng sǎ rán。

李贽

明福建晋江人,字卓吾,原名载贽,号卓吾,又号笃吾,别号温陵居士。嘉靖三十一年举人。不应会试。历共城知县、国子监博士,万历中为姚安知府。旋弃官,寄寓黄安、麻城。在麻城讲学时,从者数千人,中杂妇女。反对以孔子之是非为是非,讥刺时之讲周、程、张、朱者,谓皆口谈道德,心存髙官,志在鉅富,品格反不如市井小夫。晚年往来南北两京、济宁等地。为给事中张问达所劾,以「离经叛道」、「勾引士人妇女,到菴里听讲」为罪状,甚至捏造「与妓女白昼同浴」等无稽之谈,下狱,自刎死。有《焚书》、《续焚书》、《藏书》等。 李贽的作品>>

猜您喜欢

太白楼

李贽

世事真同水上浮,金龟好换酒家愁。shì shì zhēn tóng shuǐ shàng fú,jīn guī hǎo huàn jiǔ jiā chóu。
山东李白今何在,城下惟瞻太白楼。shān dōng lǐ bái jīn hé zài,chéng xià wéi zhān tài bái lóu。

太白楼

李贽

天宝年间事已非,先生不醉将安归。tiān bǎo nián jiān shì yǐ fēi,xiān shēng bù zuì jiāng ān guī。
当时豪气三千丈,倾国名花赠玉妃。dāng shí háo qì sān qiān zhàng,qīng guó míng huā zèng yù fēi。

同周子观洞龙梅

李贽

一枝斜倚古垣东,白首逢君出洞龙。yī zhī xié yǐ gǔ yuán dōng,bái shǒu féng jūn chū dòng lóng。
莫怪花神争笑语,周郎昨夜此山中。mò guài huā shén zhēng xiào yǔ,zhōu láng zuó yè cǐ shān zhōng。

湖上红白梅盛开戏题

李贽

始知春意属闲身,红白相将入望频。shǐ zhī chūn yì shǔ xián shēn,hóng bái xiāng jiāng rù wàng pín。
才到开时君又去,看花不是种花人。cái dào kāi shí jūn yòu qù,kàn huā bù shì zhǒng huā rén。

赠周山人

李贽

谩道男儿四海身,百钱卖卜不愁贫。mán dào nán ér sì hǎi shēn,bǎi qián mài bo bù chóu pín。
即今欲上黄梅路,谁把十金抛与人。jí jīn yù shàng huáng méi lù,shuí bǎ shí jīn pāo yǔ rén。

牡丹时

李贽

牡丹才记欲开时,芍药于今久离披。mǔ dān cái jì yù kāi shí,sháo yào yú jīn jiǔ lí pī。
可是山中无人到,花开花谢总不知。kě shì shān zhōng wú rén dào,huā kāi huā xiè zǒng bù zhī。

牡丹时

李贽

忆昔长安看花时,牡丹独有醉西施。yì xī zhǎng ān kàn huā shí,mǔ dān dú yǒu zuì xī shī。
省中一树花无数,共计二百单八枝。shěng zhōng yī shù huā wú shù,gòng jì èr bǎi dān bā zhī。

富莫富于常知足

李贽

富莫富于常知足,贵莫贵于能脱俗。fù mò fù yú cháng zhī zú,guì mò guì yú néng tuō sú。
贫莫贫于无见识,贱莫贱于无骨力。pín mò pín yú wú jiàn shí,jiàn mò jiàn yú wú gǔ lì。
身无一贤曰穷,朋来四方曰达。shēn wú yī xián yuē qióng,péng lái sì fāng yuē dá。
百岁荣华曰夭,万世永赖曰寿。bǎi suì róng huá yuē yāo,wàn shì yǒng lài yuē shòu。

九日同袁中夫看菊寄谢主人

李贽

去年花比今年蚤,今年人比去年老。qù nián huā bǐ jīn nián zǎo,jīn nián rén bǐ qù nián lǎo。
尽道人老不如旧,谁信旧人老亦好。jǐn dào rén lǎo bù rú jiù,shuí xìn jiù rén lǎo yì hǎo。
秋菊总开旧岁花,人今但把新人夸。qiū jú zǒng kāi jiù suì huā,rén jīn dàn bǎ xīn rén kuā。
不见旧日龙山帽,至今犹共说孟嘉。bù jiàn jiù rì lóng shān mào,zhì jīn yóu gòng shuō mèng jiā。
去年我犹在阴山,今年尔复在江南。qù nián wǒ yóu zài yīn shān,jīn nián ěr fù zài jiāng nán。
傍人错指前身是,一是文殊一瞿昙。bàng rén cuò zhǐ qián shēn shì,yī shì wén shū yī qú tán。
花开于我复何有,人世那堪逢重九。huā kāi yú wǒ fù hé yǒu,rén shì nà kān féng zhòng jiǔ。
举头望见钟山高,出门便欲跨牛首。jǔ tóu wàng jiàn zhōng shān gāo,chū mén biàn yù kuà niú shǒu。
袁生袁生携我手,欲往何之仍掣肘。yuán shēng yuán shēng xié wǒ shǒu,yù wǎng hé zhī réng chè zhǒu。
虽有谢公墩,朝朝长在门。suī yǒu xiè gōng dūn,cháo cháo zhǎng zài mén。
虽有阶前塔,高高未出云。suī yǒu jiē qián tǎ,gāo gāo wèi chū yún。
褰裳缓步且相随,一任秋光更设施。qiān shang huǎn bù qiě xiāng suí,yī rèn qiū guāng gèng shè shī。
天生我辈必有奇,感加雅意来相期。tiān shēng wǒ bèi bì yǒu qí,gǎn jiā yǎ yì lái xiāng qī。
入门秋色上高堂,烹茶为具呼儿郎。rù mén qiū sè shàng gāo táng,pēng chá wèi jù hū ér láng。
欢来不用登高去,扑鼻迎风尊酒香。huān lái bù yòng dēng gāo qù,pū bí yíng fēng zūn jiǔ xiāng。
子美空吟白发诗,渊明采采亦徒疲。zi měi kōng yín bái fā shī,yuān míng cǎi cǎi yì tú pí。
何如今日逢故知,菊花共看未开时。hé rú jīn rì féng gù zhī,jú huā gòng kàn wèi kāi shí。

至日自讼谢主翁

李贽

明朝七十一,今朝是七十。míng cháo qī shí yī,jīn cháo shì qī shí。
长而无述焉,既老复何益。zhǎng ér wú shù yān,jì lǎo fù hé yì。
虽有读书乐,患失又患得。suī yǒu dú shū lè,huàn shī yòu huàn dé。
患失是伊何,去日已蹉跎。huàn shī shì yī hé,qù rì yǐ cuō tuó。
患得是伊何,来日苦无多。huàn dé shì yī hé,lái rì kǔ wú duō。
聪明虽不逮,精神未有害。cōng míng suī bù dǎi,jīng shén wèi yǒu hài。
笔秃锋铓少,指柔龙蛇在。bǐ tū fēng máng shǎo,zhǐ róu lóng shé zài。
宛然一书生,可笑亦可爱。wǎn rán yī shū shēng,kě xiào yì kě ài。
且将未死身,暂作不死人。qiě jiāng wèi sǐ shēn,zàn zuò bù sǐ rén。
所幸我刘友,供馈不停手。suǒ xìng wǒ liú yǒu,gōng kuì bù tíng shǒu。
从者五七人,素饱为日久。cóng zhě wǔ qī rén,sù bǎo wèi rì jiǔ。
如此贤主人,何愁天数九。rú cǐ xián zhǔ rén,hé chóu tiān shù jiǔ。

朔风谣

李贽

南来北去何时了,为利为名无了时。nán lái běi qù hé shí le,wèi lì wèi míng wú le shí。
为利为名满世间,南来北去正相宜。wèi lì wèi míng mǎn shì jiān,nán lái běi qù zhèng xiāng yí。
朔风三月衣裳单,塞上行人忍涷难。shuò fēng sān yuè yī shang dān,sāi shàng xíng rén rěn dōng nán。
好笑山中观静者,无端绝寒受风寒。hǎo xiào shān zhōng guān jìng zhě,wú duān jué hán shòu fēng hán。
谓余为利不知余,谓渠为名岂识渠。wèi yú wèi lì bù zhī yú,wèi qú wèi míng qǐ shí qú。
非名非利一事无,奔走道路胡为乎。fēi míng fēi lì yī shì wú,bēn zǒu dào lù hú wèi hū。
试问长者真良图,我愿与世名利徒,同歌帝力乐康衢。shì wèn zhǎng zhě zhēn liáng tú,wǒ yuàn yǔ shì míng lì tú,tóng gē dì lì lè kāng qú。

题绣佛精舍

李贽

闻说澹然此日生,澹然此日却为僧。wén shuō dàn rán cǐ rì shēng,dàn rán cǐ rì què wèi sēng。
僧宝世间犹时有,佛宝今看绣佛灯。sēng bǎo shì jiān yóu shí yǒu,fú bǎo jīn kàn xiù fú dēng。
可笑成男月上女,大惊小怪称奇事。kě xiào chéng nán yuè shàng nǚ,dà jīng xiǎo guài chēng qí shì。
陡然不见舍利佛,男身复隐知谁是。dǒu rán bù jiàn shě lì fú,nán shēn fù yǐn zhī shuí shì。
我劝世人莫浪猜,绣佛精舍是天台。wǒ quàn shì rén mò làng cāi,xiù fú jīng shě shì tiān tái。
天欲散花愁汝着,龙女成佛今又来。tiān yù sàn huā chóu rǔ zhe,lóng nǚ chéng fú jīn yòu lái。

哭耿子庸

李贽

楚国有一士,胸中无一字。chǔ guó yǒu yī shì,xiōng zhōng wú yī zì。
令人读汉书,便道赖有此。lìng rén dú hàn shū,biàn dào lài yǒu cǐ。
盖世聪明者,非君竟谁与。gài shì cōng míng zhě,fēi jūn jìng shuí yǔ。
所以罗盱江,平生独推许。suǒ yǐ luó xū jiāng,píng shēng dú tuī xǔ。
行年五十一,今朝真死矣。xíng nián wǔ shí yī,jīn cháo zhēn sǐ yǐ。
君生良不虚,君死何曾死。jūn shēng liáng bù xū,jūn sǐ hé céng sǐ。

哭耿子庸

李贽

我是君之友,君是我之师。wǒ shì jūn zhī yǒu,jūn shì wǒ zhī shī。
我年长于君,视君是先知。wǒ nián zhǎng yú jūn,shì jūn shì xiān zhī。
君言吾少也,如梦亦如痴。jūn yán wú shǎo yě,rú mèng yì rú chī。
去去学神仙,中道复弃之。qù qù xué shén xiān,zhōng dào fù qì zhī。
归来山中坐,静极心自怡。guī lái shān zhōng zuò,jìng jí xīn zì yí。
大事苟未明,兀坐空尔为。dà shì gǒu wèi míng,wù zuò kōng ěr wèi。
行行还出门,逝者在于斯。xíng xíng hái chū mén,shì zhě zài yú sī。
反照未生前,我心不动移。fǎn zhào wèi shēng qián,wǒ xīn bù dòng yí。
仰天一长啸,兹事何太奇。yǎng tiān yī zhǎng xiào,zī shì hé tài qí。
从此一声雷,平地任所施。cóng cǐ yī shēng léi,píng dì rèn suǒ shī。
开口向人难,谁是心相知。kāi kǒu xiàng rén nán,shuí shì xīn xiāng zhī。

哭耿子庸

李贽

太真终日语,东方容易谈。tài zhēn zhōng rì yǔ,dōng fāng róng yì tán。
本是闽越人,来此共闲闲。běn shì mǐn yuè rén,lái cǐ gòng xián xián。
君子有德音,听之使人惭。jūn zi yǒu dé yīn,tīng zhī shǐ rén cán。
白门追随后,万里走滇南。bái mén zhuī suí hòu,wàn lǐ zǒu diān nán。
移家恨已满,敢曰青于蓝。yí jiā hèn yǐ mǎn,gǎn yuē qīng yú lán。
志士苦妆饰,世儒乐苟安。zhì shì kǔ zhuāng shì,shì rú lè gǒu ān。
谓君未免俗,令人坐长叹。wèi jūn wèi miǎn sú,lìng rén zuò zhǎng tàn。
1011234567