古诗词

朝天颂

郑文康

才辞南京馆,又踏南宫门。cái cí nán jīng guǎn,yòu tà nán gōng mén。
下马鸿胪报名姓,早入大明朝至尊。xià mǎ hóng lú bào míng xìng,zǎo rù dà míng cháo zhì zūn。
君门九重深几许,金殿瑶阶净如洗。jūn mén jiǔ zhòng shēn jǐ xǔ,jīn diàn yáo jiē jìng rú xǐ。
一朝忝作国家宾,千载幸逢尧舜主。yī cháo tiǎn zuò guó jiā bīn,qiān zài xìng féng yáo shùn zhǔ。
皇仁浩如天,皇智妙如神。huáng rén hào rú tiān,huáng zhì miào rú shén。
万几独断合造化,重瞳一视回阳春。wàn jǐ dú duàn hé zào huà,zhòng tóng yī shì huí yáng chūn。
自古日月光,或遗覆盆下。zì gǔ rì yuè guāng,huò yí fù pén xià。
所以田野臣,尚多建言者。suǒ yǐ tián yě chén,shàng duō jiàn yán zhě。
我愿一人圣,六卿贤。wǒ yuàn yī rén shèng,liù qīng xián。
天地定位,中外晏然,天下书生无可言。tiān dì dìng wèi,zhōng wài yàn rán,tiān xià shū shēng wú kě yán。

郑文康

明苏州府昆山人,字时乂,号介庵。正统十三年进士。观政大理寺,寻因疾归。父母相继亡故后,绝意仕进,专心经史。好为诗文。有《平桥集》。 郑文康的作品>>

猜您喜欢

与叶及庵论商山四皓

郑文康

高皇暮年将易储,期期御史强沮之。gāo huáng mù nián jiāng yì chǔ,qī qī yù shǐ qiáng jǔ zhī。
留侯从容肯直諌,公义定灭宫帏私。liú hóu cóng róng kěn zhí dǒng,gōng yì dìng miè gōng wéi sī。
斯人平生仗多智,预卜将来有人彘。sī rén píng shēng zhàng duō zhì,yù bo jiāng lái yǒu rén zhì。
功成谨缩三寸舌,推祸与人图自避。gōng chéng jǐn suō sān cùn shé,tuī huò yǔ rén tú zì bì。
吁嗟四老真呆夫,等闲诱出如婴雏。xū jiē sì lǎo zhēn dāi fū,děng xián yòu chū rú yīng chú。
虽令太子生羽翼,亦使悍后为屠奴。suī lìng tài zi shēng yǔ yì,yì shǐ hàn hòu wèi tú nú。
先王一姬并一子,一朝尽向砧刀死。xiān wáng yī jī bìng yī zi,yī cháo jǐn xiàng zhēn dāo sǐ。
他年又召诸吕来,此祸皆从老人始。tā nián yòu zhào zhū lǚ lái,cǐ huò jiē cóng lǎo rén shǐ。

读倥侗子补刘龙洲小传用陈亮韵

郑文康

龙洲巨眼双垂虹,四海一望都成空。lóng zhōu jù yǎn shuāng chuí hóng,sì hǎi yī wàng dōu chéng kōng。
有时痛发贾生哭,血泪迸落珍珠红。yǒu shí tòng fā jiǎ shēng kū,xuè lèi bèng luò zhēn zhū hóng。
初心甘老山中酒,寝不成眠亦须走。chū xīn gān lǎo shān zhōng jiǔ,qǐn bù chéng mián yì xū zǒu。
东南日月欲堕地,渡江思显擎天手。dōng nán rì yuè yù duò dì,dù jiāng sī xiǎn qíng tiān shǒu。
洛阳田地本中原,还我舆图旧时有。luò yáng tián dì běn zhōng yuán,hái wǒ yú tú jiù shí yǒu。
胸中十万总兵器,用夏变夷期可致。xiōng zhōng shí wàn zǒng bīng qì,yòng xià biàn yí qī kě zhì。
从来好事苦多违,十常八九难如意。cóng lái hǎo shì kǔ duō wéi,shí cháng bā jiǔ nán rú yì。
五国城头双卧龙,中兴悬望商高宗。wǔ guó chéng tóu shuāng wò lóng,zhōng xīng xuán wàng shāng gāo zōng。
区区泗上一亭长,仗剑犹能歌大风。qū qū sì shàng yī tíng zhǎng,zhàng jiàn yóu néng gē dà fēng。
正尔艰难伤国步,堪叹满朝皆妾妇。zhèng ěr jiān nán shāng guó bù,kān tàn mǎn cháo jiē qiè fù。
先将此辈酒饭囊,大车来载斗来量。xiān jiāng cǐ bèi jiǔ fàn náng,dà chē lái zài dòu lái liàng。
此心未遂身先死,郤把并州作故乡。cǐ xīn wèi suì shēn xiān sǐ,xì bǎ bìng zhōu zuò gù xiāng。

朱氏双节

郑文康

霜华夜度湘帘影,玉兔寒沉帘外井。shuāng huá yè dù xiāng lián yǐng,yù tù hán chén lián wài jǐng。
孤灯双妇抱双儿,泪结红冰湿衣冷。gū dēng shuāng fù bào shuāng ér,lèi jié hóng bīng shī yī lěng。
太阿出冶火星热,锋铓射人肝胆裂。tài ā chū yě huǒ xīng rè,fēng máng shè rén gān dǎn liè。
谁知两点少年心,同化坚贞一方铁。shuí zhī liǎng diǎn shǎo nián xīn,tóng huà jiān zhēn yī fāng tiě。

送锦衣刘公子往南京

郑文康

残月鸡声曙光白,宝剑金鞭带行色。cán yuè jī shēng shǔ guāng bái,bǎo jiàn jīn biān dài xíng sè。
绿杨堤上紫骝嘶,一道风烟向南国。lǜ yáng dī shàng zǐ liú sī,yī dào fēng yān xiàng nán guó。
南国繁华莫久留,归来重整旧弓裘。nán guó fán huá mò jiǔ liú,guī lái zhòng zhěng jiù gōng qiú。
君家世沐恩波厚,好斩楼兰早拜侯。jūn jiā shì mù ēn bō hòu,hǎo zhǎn lóu lán zǎo bài hóu。
199«891011121314