古诗词

又望张肖山读书处

王以悟

新安城外结盟日,促膝论心入杳茫。xīn ān chéng wài jié méng rì,cù xī lùn xīn rù yǎo máng。
今日春风君不共,柴门古树断人肠。jīn rì chūn fēng jūn bù gòng,chái mén gǔ shù duàn rén cháng。

王以悟

王以悟,字惺所。河南陕县东凡人。明代万历三十二年(公元1604年)中进士,任邢台令。邢台遭荒灾,他上报朝廷求援,设粥棚、置棉衣,救济贫民。他亲自检查救灾事项,还用自己俸禄,赎回穷人卖掉的妻室儿女。天启元年(公元1622年),他调任山西参政,单车就道,行李简陋。后辞官回乡,隐居不仕,专门从事办学。他与张抱初、张春宇,吕豫石等文人学士培育了众多学生。他还著有《常惺惺稿》10卷,《解缚编》2卷。他教授学生著书立说,去世后,在陕州城内建有祠堂。 王以悟的作品>>

猜您喜欢

题徐工部节孝册二首

王以悟

烈妇祠焉在,渹渹浙水东。liè fù cí yān zài,hōng hōng zhè shuǐ dōng。
共姬千载义,梁女万夫雄。gòng jī qiān zài yì,liáng nǚ wàn fū xióng。
山籁传哀韵,郊花带血红。shān lài chuán āi yùn,jiāo huā dài xuè hóng。
成仁儒有训,临难几人同。chéng rén rú yǒu xùn,lín nán jǐ rén tóng。

偕肯田捷庵游少溪山寨

王以悟

板桥微雨过,携手度层冈。bǎn qiáo wēi yǔ guò,xié shǒu dù céng gāng。
袖浥流云湿,杯浮晚树苍。xiù yì liú yún shī,bēi fú wǎn shù cāng。
风亭驱暑远,曲洞剩寒香。fēng tíng qū shǔ yuǎn,qū dòng shèng hán xiāng。
半醉联床夜,忧时共话长。bàn zuì lián chuáng yè,yōu shí gòng huà zhǎng。

登塔山二首

王以悟

橐水潺湲春草芊,相提直上太清边。tuó shuǐ chán yuán chūn cǎo qiān,xiāng tí zhí shàng tài qīng biān。
芒鞋浥露寒生骨,羽扇迎风香满天。máng xié yì lù hán shēng gǔ,yǔ shàn yíng fēng xiāng mǎn tiān。
绝顶未劳百计取,幻形暂就孤团眠。jué dǐng wèi láo bǎi jì qǔ,huàn xíng zàn jiù gū tuán mián。
觉□把酒凌空酌,岩下浮云任往还。jué bǎ jiǔ líng kōng zhuó,yán xià fú yún rèn wǎng hái。

登塔山二首

王以悟

一径通天绝世人,闲中扶病远寻真。yī jìng tōng tiān jué shì rén,xián zhōng fú bìng yuǎn xún zhēn。
小棰日映开朱帐,远树霞交伏碧麟。xiǎo chuí rì yìng kāi zhū zhàng,yuǎn shù xiá jiāo fú bì lín。
晚壑籁传山鬼啸,荒陵燐煽夜军屯。wǎn hè lài chuán shān guǐ xiào,huāng líng lín shān yè jūn tún。
悟□始觉浮生幻,半查仍疑馀此身。wù shǐ jué fú shēng huàn,bàn chá réng yí yú cǐ shēn。

应贡过彰德次韵呈张见室

王以悟

北度邺城春欲尽,霏霏细雨湿征裘。běi dù yè chéng chūn yù jǐn,fēi fēi xì yǔ shī zhēng qiú。
长亭共醉一杯酒,客路今开两月愁。zhǎng tíng gòng zuì yī bēi jiǔ,kè lù jīn kāi liǎng yuè chóu。
堤柳风翻搀燕舞,石桥影落入漳流。dī liǔ fēng fān chān yàn wǔ,shí qiáo yǐng luò rù zhāng liú。
不堪回首西山暮,怅望白云天际头。bù kān huí shǒu xī shān mù,chàng wàng bái yún tiān jì tóu。

承植斋曾老师诗教

王以悟

万法由□只此心,莫随章句自浮沉。wàn fǎ yóu zhǐ cǐ xīn,mò suí zhāng jù zì fú chén。
才云着力境犹隔,直是忘言悟巳深。cái yún zhe lì jìng yóu gé,zhí shì wàng yán wù sì shēn。
造化元从复处转,端倪须向静中寻。zào huà yuán cóng fù chù zhuǎn,duān ní xū xiàng jìng zhōng xún。
堪怜夜气几希甚,斤斧重重恐未禁。kān lián yè qì jǐ xī shén,jīn fǔ zhòng zhòng kǒng wèi jìn。

乡思

王以悟

往岁出家不念家,此行常念在天涯。wǎng suì chū jiā bù niàn jiā,cǐ xíng cháng niàn zài tiān yá。
云霄巳谢萤囊愤,风木徒兴鸟哺嗟。yún xiāo sì xiè yíng náng fèn,fēng mù tú xīng niǎo bǔ jiē。
侵冷女红愁夜色,及时庭训虚年华。qīn lěng nǚ hóng chóu yè sè,jí shí tíng xùn xū nián huá。
竹敲梦断崤陵远,徒倚空斋日半斜。zhú qiāo mèng duàn xiáo líng yuǎn,tú yǐ kōng zhāi rì bàn xié。

书扇寄吴坚白

王以悟

讲学非徒好此名,好名一念费经营。jiǎng xué fēi tú hǎo cǐ míng,hǎo míng yī niàn fèi jīng yíng。
但于日用平常处,只向天然自在行。dàn yú rì yòng píng cháng chù,zhǐ xiàng tiān rán zì zài xíng。
转瞬年光惊电过,奕棋世事付沤轻。zhuǎn shùn nián guāng jīng diàn guò,yì qí shì shì fù ōu qīng。
现前乐意亦何限,宁去区区身外争。xiàn qián lè yì yì hé xiàn,níng qù qū qū shēn wài zhēng。

送张鹊石

王以悟

飞尽燕云秋色新,两经星变可伤神。fēi jǐn yàn yún qiū sè xīn,liǎng jīng xīng biàn kě shāng shén。
今朝送别君为客,我去还谁作主人。jīn cháo sòng bié jūn wèi kè,wǒ qù hái shuí zuò zhǔ rén。

同赵仁寰登郡城

王以悟

早春此日共登城,橐水秦云野草生。zǎo chūn cǐ rì gòng dēng chéng,tuó shuǐ qín yún yě cǎo shēng。
悬磬那堪人力尽,晓棠曙色兆升平。xuán qìng nà kān rén lì jǐn,xiǎo táng shǔ sè zhào shēng píng。

同赵仁寰登郡城

王以悟

一睡春城暖气融,飘然双袖舞东风。yī shuì chūn chéng nuǎn qì róng,piāo rán shuāng xiù wǔ dōng fēng。
百年胜地还何处,好景逢君意未穷。bǎi nián shèng dì hái hé chù,hǎo jǐng féng jūn yì wèi qióng。

寓新安访永宁赴会诸丈

王以悟

涧水连云向洛流,怀山秋树瑞光浮。jiàn shuǐ lián yún xiàng luò liú,huái shān qiū shù ruì guāng fú。
关城风景还依旧,几见群英此胜游。guān chéng fēng jǐng hái yī jiù,jǐ jiàn qún yīng cǐ shèng yóu。

清明满振寰年兄枉顾兼惠佳句和此言别

王以悟

晴川此日听鸣镳,万里由□天上遥。qíng chuān cǐ rì tīng míng biāo,wàn lǐ yóu tiān shàng yáo。
市酒雄谭?共醉,他年何地望芝标。shì jiǔ xióng tán pīn gòng zuì,tā nián hé dì wàng zhī biāo。

邮署武侯茅庐画屏

王以悟

一从华野幡然后,宇内独君享大名。yī cóng huá yě fān rán hòu,yǔ nèi dú jūn xiǎng dà míng。
宋邵明陈空自抱,其如不幸在苍生。sòng shào míng chén kōng zì bào,qí rú bù xìng zài cāng shēng。

端阳客思

王以悟

空阶无伴往□频,忽见檐头月色新。kōng jiē wú bàn wǎng pín,hū jiàn yán tóu yuè sè xīn。
万里家山兰浴夜,蒲樽应念远游人。wàn lǐ jiā shān lán yù yè,pú zūn yīng niàn yuǎn yóu rén。
43123