古诗词

寄题少华山

程敏政

山房一日启云缄,此地分明隔圣凡。shān fáng yī rì qǐ yún jiān,cǐ dì fēn míng gé shèng fán。
玄石似当天狗堕,玉峰元出鬼工劖。xuán shí shì dāng tiān gǒu duò,yù fēng yuán chū guǐ gōng chán。
珠帘直下千寻瀑,翠锦齐张九叠岩。zhū lián zhí xià qiān xún pù,cuì jǐn qí zhāng jiǔ dié yán。
砂拂涧毛红簌簌,露垂仙掌碧巉巉。shā fú jiàn máo hóng sù sù,lù chuí xiān zhǎng bì chán chán。
桥横羽盖留真迹,室贮丹经锁秘函。qiáo héng yǔ gài liú zhēn jì,shì zhù dān jīng suǒ mì hán。
蜃气半空浮殿阁,銮声终夕度英咸。shèn qì bàn kōng fú diàn gé,luán shēng zhōng xī dù yīng xián。
十洲暖雾薰瑶草,万壑天风响雪杉。shí zhōu nuǎn wù xūn yáo cǎo,wàn hè tiān fēng xiǎng xuě shān。
封禅可无群后集,往来疑有百灵监。fēng chán kě wú qún hòu jí,wǎng lái yí yǒu bǎi líng jiān。
蛟龙在下今犹蛰,萝茑盘空古未芟。jiāo lóng zài xià jīn yóu zhé,luó niǎo pán kōng gǔ wèi shān。
揽胜谁飞王令舄,凭高时见浙江帆。lǎn shèng shuí fēi wáng lìng xì,píng gāo shí jiàn zhè jiāng fān。
微生愧乏神仙骨,迩岁容抛学士衔。wēi shēng kuì fá shén xiān gǔ,ěr suì róng pāo xué shì xián。
林下每回思却老,人间何许更忧谗。lín xià měi huí sī què lǎo,rén jiān hé xǔ gèng yōu chán。
吟筇漫踏新芒屩,野服仍裁短葛衫。yín qióng màn tà xīn máng juē,yě fú réng cái duǎn gé shān。
幽谷紫芝应最盛,便期明日荷长镵。yōu gǔ zǐ zhī yīng zuì shèng,biàn qī míng rì hé zhǎng chán。

程敏政

明徽州府休宁人,字克勤。程信子。成化二年进士。授编修,历左谕德,以学问该博著称。弘治中官至礼部右侍郎兼侍读学士。见唐寅乡试卷,激赏之。十二年,主持会试,以试题外泄,被劾为通关节于唐寅等,下狱。寻勒致仕卒。有《新安文献志》、《明文衡》、《篁墩集》。 程敏政的作品>>

猜您喜欢

明妃曲

程敏政

明妃本是巫山女,貌美如花解人语。míng fēi běn shì wū shān nǚ,mào měi rú huā jiě rén yǔ。
家门正对楚王台,惯听乡人说云雨。jiā mén zhèng duì chǔ wáng tái,guàn tīng xiāng rén shuō yún yǔ。
一朝被选入汉宫,几年不识天子容。yī cháo bèi xuǎn rù hàn gōng,jǐ nián bù shí tiān zi róng。
宫车日日向何所,鱼钥只把长门封。gōng chē rì rì xiàng hé suǒ,yú yào zhǐ bǎ zhǎng mén fēng。
象床不寐心如捣,自惜红颜暗中老。xiàng chuáng bù mèi xīn rú dǎo,zì xī hóng yán àn zhōng lǎo。
裴回顾影泪双垂,生死不如台下草。péi huí gù yǐng lèi shuāng chuí,shēng sǐ bù rú tái xià cǎo。
胡王欲得汉家姬,六宫尽蹙双蛾眉。hú wáng yù dé hàn jiā jī,liù gōng jǐn cù shuāng é méi。
孤怀不觉心语口,犹胜永巷常凄其。gū huái bù jué xīn yǔ kǒu,yóu shèng yǒng xiàng cháng qī qí。
欣然独上毡车里,胡王得之惊且喜。xīn rán dú shàng zhān chē lǐ,hú wáng dé zhī jīng qiě xǐ。
短箫吹出霸陵桥,两两雎鸠水中起。duǎn xiāo chuī chū bà líng qiáo,liǎng liǎng jū jiū shuǐ zhōng qǐ。
古城北去多战场,黄沙白草春无光。gǔ chéng běi qù duō zhàn chǎng,huáng shā bái cǎo chūn wú guāng。
多情自得虏庭乐,回首汉月空茫茫。duō qíng zì dé lǔ tíng lè,huí shǒu hàn yuè kōng máng máng。
打围夜向阴山宿,更为胡王理丝竹。dǎ wéi yè xiàng yīn shān sù,gèng wèi hú wáng lǐ sī zhú。
汉家莫悔误和戎,琵琶不是思归曲。hàn jiā mò huǐ wù hé róng,pí pá bù shì sī guī qū。

结袜子其一

程敏政

有崇不道干天诛,西伯杖钺登戎车。yǒu chóng bù dào gàn tiān zhū,xī bó zhàng yuè dēng róng chē。
夜发渭水滨,晓至岐山隅。yè fā wèi shuǐ bīn,xiǎo zhì qí shān yú。
朱丝履结忽自解,玉帐彳亍难为趋。zhū sī lǚ jié hū zì jiě,yù zhàng chì chù nán wèi qū。
左顾颠适右闳散,冠剑济济非庸奴。zuǒ gù diān shì yòu hóng sàn,guān jiàn jì jì fēi yōng nú。
低头自结双带子,大圣自与常人殊。dī tóu zì jié shuāng dài zi,dà shèng zì yǔ cháng rén shū。
呜呼大圣自与常人殊,溺冠骑项将何如。wū hū dà shèng zì yǔ cháng rén shū,nì guān qí xiàng jiāng hé rú。

结袜子其一

程敏政

梁王未赴宣武军,崇勋殿上酬元勋。liáng wáng wèi fù xuān wǔ jūn,chóng xūn diàn shàng chóu yuán xūn。
君臣面庆若鱼水,心腹戈矛人不闻。jūn chén miàn qìng ruò yú shuǐ,xīn fù gē máo rén bù wén。
天容惨淡愁风云,舄带忽解双龙纹。tiān róng cǎn dàn chóu fēng yún,xì dài hū jiě shuāng lóng wén。
特敕梁王手亲结,左右不敢生纷纭。tè chì liáng wáng shǒu qīn jié,zuǒ yòu bù gǎn shēng fēn yún。
老奸长跪黼座下,浃背汗流如救焚。lǎo jiān zhǎng guì fǔ zuò xià,jiā bèi hàn liú rú jiù fén。
呜呼天子贱役尔当结,砀山贼徒何足云。wū hū tiān zi jiàn yì ěr dāng jié,dàng shān zéi tú hé zú yún。