古诗词

涿州道中录野人语

程敏政

我行范阳道,水次遇老叟。wǒ xíng fàn yáng dào,shuǐ cì yù lǎo sǒu。
时当孟冬尽,破褐露两肘。shí dāng mèng dōng jǐn,pò hè lù liǎng zhǒu。
邂逅一咨诹,向我再三剖。xiè hòu yī zī zōu,xiàng wǒ zài sān pōu。
哭言水为沴,天意苦难究。kū yán shuǐ wèi lì,tiān yì kǔ nán jiū。
今年六月间,一日夜当丑。jīn nián liù yuè jiān,yī rì yè dāng chǒu。
山水从西来,声若万雷吼。shān shuǐ cóng xī lái,shēng ruò wàn léi hǒu。
水头高十丈,没我堤上柳。shuǐ tóu gāo shí zhàng,méi wǒ dī shàng liǔ。
手指官路旁,瓦砾半榛莽。shǒu zhǐ guān lù páng,wǎ lì bàn zhēn mǎng。
昔有十数家,青帘市村酒。xī yǒu shí shù jiā,qīng lián shì cūn jiǔ。
人物与屋庐,平明荡无有。rén wù yǔ wū lú,píng míng dàng wú yǒu。
水面沈沈来,忽见铁枢牖。shuǐ miàn shěn shěn lái,hū jiàn tiě shū yǒu。
数日得传闻,水蚀紫荆口。shù rì dé chuán wén,shuǐ shí zǐ jīng kǒu。
老稚随波流,积尸比山阜。lǎo zhì suí bō liú,jī shī bǐ shān fù。
远近皆汤汤,昏垫弗可救。yuǎn jìn jiē tāng tāng,hūn diàn fú kě jiù。
如此数月馀,乃可辨疆亩。rú cǐ shù yuè yú,nǎi kě biàn jiāng mǔ。
下田尽沮洳,高田剩稂莠。xià tián jǐn jǔ rù,gāo tián shèng láng yǒu。
农家一岁计,不复望升斗。nóng jiā yī suì jì,bù fù wàng shēng dòu。
官府当秋来,催租不容后。guān fǔ dāng qiū lái,cuī zū bù róng hòu。
嗟嗟下小民,命在令与守。jiē jiē xià xiǎo mín,mìng zài lìng yǔ shǒu。
更有观风使,仰若大父母。gèng yǒu guān fēng shǐ,yǎng ruò dà fù mǔ。
见此如不闻,恐或坐其咎。jiàn cǐ rú bù wén,kǒng huò zuò qí jiù。
我民千馀人,血首当道叩。wǒ mín qiān yú rén,xuè shǒu dāng dào kòu。
始获免三分,有若释重负。shǐ huò miǎn sān fēn,yǒu ruò shì zhòng fù。
奈何急馀徵,日日事鞭殴。nài hé jí yú zhēng,rì rì shì biān ōu。
夫征又百出,一一尽豪取。fū zhēng yòu bǎi chū,yī yī jǐn háo qǔ。
悲哉一村中,窜者已八九。bēi zāi yī cūn zhōng,cuàn zhě yǐ bā jiǔ。
老夫家无妻,一儿并一妇。lǎo fū jiā wú qī,yī ér bìng yī fù。
两孙方提携,尽可慰衰朽。liǎng sūn fāng tí xié,jǐn kě wèi shuāi xiǔ。
岂期天不吊,一旦遂穷疚。qǐ qī tiān bù diào,yī dàn suì qióng jiù。
一儿水中没,一妇嫁邻某。yī ér shuǐ zhōng méi,yī fù jià lín mǒu。
两孙鬻他人,偿官尚难勾。liǎng sūn yù tā rén,cháng guān shàng nán gōu。
老身自执役,有气孰敢抖。lǎo shēn zì zhí yì,yǒu qì shú gǎn dǒu。
反羡死者安,苦恨生多寿。fǎn xiàn sǐ zhě ān,kǔ hèn shēng duō shòu。
诏书开赈济,奉者有贤否。zhào shū kāi zhèn jì,fèng zhě yǒu xián fǒu。
终为吏所欺,此食亦难就。zhōng wèi lì suǒ qī,cǐ shí yì nán jiù。
与其馁填壑,不若举身走。yǔ qí něi tián hè,bù ruò jǔ shēn zǒu。
一饱死即休,宁复念丘首。yī bǎo sǐ jí xiū,níng fù niàn qiū shǒu。
呼天一何高,呼地一何厚。hū tiān yī hé gāo,hū dì yī hé hòu。
我闻老叟言,垂涕者良久。wǒ wén lǎo sǒu yán,chuí tì zhě liáng jiǔ。
恭惟天子圣,化泽被寰囿。gōng wéi tiān zi shèng,huà zé bèi huán yòu。
声色弗自御,游畋敢谁诱。shēng sè fú zì yù,yóu tián gǎn shuí yòu。
稼穑深所知,真如古明后。jià sè shēn suǒ zhī,zhēn rú gǔ míng hòu。
庶徵岂不谙,一变故非偶。shù zhēng qǐ bù ān,yī biàn gù fēi ǒu。
无乃诸皋夔,此责当敬受。wú nǎi zhū gāo kuí,cǐ zé dāng jìng shòu。
谁谓斯民痛,不可事焫灸。shuí wèi sī mín tòng,bù kě shì ruò jiǔ。
我亦食人禄,深惭结朱绶。wǒ yì shí rén lù,shēn cán jié zhū shòu。
岂无致泽心,无地可藉手。qǐ wú zhì zé xīn,wú dì kě jí shǒu。
立马野踟蹰,悲风动林薮。lì mǎ yě chí chú,bēi fēng dòng lín sǒu。

程敏政

明徽州府休宁人,字克勤。程信子。成化二年进士。授编修,历左谕德,以学问该博著称。弘治中官至礼部右侍郎兼侍读学士。见唐寅乡试卷,激赏之。十二年,主持会试,以试题外泄,被劾为通关节于唐寅等,下狱。寻勒致仕卒。有《新安文献志》、《明文衡》、《篁墩集》。 程敏政的作品>>

猜您喜欢

以云里帝城双凤阙雨中春树万人家为韵集古十四绝为户部白玢郎中题画

程敏政

遥看一处攒云树,蜂蝶飞来过墙去。yáo kàn yī chù zǎn yún shù,fēng dié fēi lái guò qiáng qù。
垂鞍不鞚马行迟,莫是长安行乐处。chuí ān bù kòng mǎ xíng chí,mò shì zhǎng ān xíng lè chù。

以云里帝城双凤阙雨中春树万人家为韵集古十四绝为户部白玢郎中题画

程敏政

春花不愁不烂漫,早晚烟村碧江畔。chūn huā bù chóu bù làn màn,zǎo wǎn yān cūn bì jiāng pàn。
山水之图张卖时,家无甔石输百万。shān shuǐ zhī tú zhāng mài shí,jiā wú dān shí shū bǎi wàn。

以云里帝城双凤阙雨中春树万人家为韵集古十四绝为户部白玢郎中题画

程敏政

家住红蕖曲水滨,天晴宫柳暗长春。jiā zhù hóng qú qū shuǐ bīn,tiān qíng gōng liǔ àn zhǎng chūn。
溪边物色宜图画,须就桃源问主人。xī biān wù sè yí tú huà,xū jiù táo yuán wèn zhǔ rén。

以云里帝城双凤阙雨中春树万人家为韵集古十四绝为户部白玢郎中题画

程敏政

酒幔高楼一百家,春城无处不飞花。jiǔ màn gāo lóu yī bǎi jiā,chūn chéng wú chù bù fēi huā。
孤舟明日毗陵道,且尽芳尊恋物华。gū zhōu míng rì pí líng dào,qiě jǐn fāng zūn liàn wù huá。

题冀郎中墨牡丹

程敏政

嫣然只是洛阳春,水墨丹青总幻身。yān rán zhǐ shì luò yáng chūn,shuǐ mò dān qīng zǒng huàn shēn。
花若有情应解笑,品题空自出诗人。huā ruò yǒu qíng yīng jiě xiào,pǐn tí kōng zì chū shī rén。

松月图为陈高士题

程敏政

绿钗摇影见分毫,露下空庭月正高。lǜ chāi yáo yǐng jiàn fēn háo,lù xià kōng tíng yuè zhèng gāo。
礼罢夜坛频侧耳,一天凉籁洒秋涛。lǐ bà yè tán pín cè ěr,yī tiān liáng lài sǎ qiū tāo。

司言仪宾邀赏莲不赴

程敏政

正坐郊游困宿酲,更申花约了馀情。zhèng zuò jiāo yóu kùn sù chéng,gèng shēn huā yuē le yú qíng。
病躯不带看花分,聊助浇花酒一罂。bìng qū bù dài kàn huā fēn,liáo zhù jiāo huā jiǔ yī yīng。

司言仪宾邀赏莲不赴

程敏政

雨馀凉思绕芳丛,行令还应折翠筒。yǔ yú liáng sī rào fāng cóng,xíng lìng hái yīng zhé cuì tǒng。
胜赏未容多客预,一枝原号状元红。shèng shǎng wèi róng duō kè yù,yī zhī yuán hào zhuàng yuán hóng。

盛子昭小景

程敏政

风起长松鹤未还,两翁身似水云闲。fēng qǐ zhǎng sōng hè wèi hái,liǎng wēng shēn shì shuǐ yún xián。
一襟古意无因泻,童子携琴正过山。yī jīn gǔ yì wú yīn xiè,tóng zi xié qín zhèng guò shān。

玄武湖

程敏政

梁陈遗迹久消磨,分派都成太液波。liáng chén yí jì jiǔ xiāo mó,fēn pài dōu chéng tài yè bō。
此日承平人更乐,夕阳洲上采菱歌。cǐ rì chéng píng rén gèng lè,xī yáng zhōu shàng cǎi líng gē。

赐庄八景为周草亭驸马作

程敏政

曲径晴沙十里通,赐庄遥枕帝城东。qū jìng qíng shā shí lǐ tōng,cì zhuāng yáo zhěn dì chéng dōng。
客来指点苍龙阙,正在红云一朵中。kè lái zhǐ diǎn cāng lóng quē,zhèng zài hóng yún yī duǒ zhōng。

赐庄八景为周草亭驸马作

程敏政

割取东皋一半青,主家恩泽重王庭。gē qǔ dōng gāo yī bàn qīng,zhǔ jiā ēn zé zhòng wáng tíng。
绮檐绣户看花地,犹有先朝揽胜亭。qǐ yán xiù hù kàn huā dì,yóu yǒu xiān cháo lǎn shèng tíng。

赐庄八景为周草亭驸马作

程敏政

万绿千红绕涧栽,每逢佳处见池台。wàn lǜ qiān hóng rào jiàn zāi,měi féng jiā chù jiàn chí tái。
解鞍欲问门前水,源自天潢几曲来。jiě ān yù wèn mén qián shuǐ,yuán zì tiān huáng jǐ qū lái。

赐庄八景为周草亭驸马作

程敏政

叠阜晴冈间碧漪,势如盘谷转逶迤。dié fù qíng gāng jiān bì yī,shì rú pán gǔ zhuǎn wēi yí。
游人莫道青山远,四顾葱葱亦得奇。yóu rén mò dào qīng shān yuǎn,sì gù cōng cōng yì dé qí。

赐庄八景为周草亭驸马作

程敏政

青青沙岸柳成行,叠叠风漪水满塘。qīng qīng shā àn liǔ chéng xíng,dié dié fēng yī shuǐ mǎn táng。
中有呢喃双燕子,往来偏解为春忙。zhōng yǒu ne nán shuāng yàn zi,wǎng lái piān jiě wèi chūn máng。