古诗词

刘阮遇仙图为提督河道杨克敏通政赋

程敏政

眼中风景非尘寰,熟视毋乃天台山。yǎn zhōng fēng jǐng fēi chén huán,shú shì wú nǎi tiān tái shān。
迥然仙境与世绝,断崖无罅愁跻攀。jiǒng rán xiān jìng yǔ shì jué,duàn yá wú xià chóu jī pān。
瀑水千寻洒寒雪,危峰十二浮烟鬟。pù shuǐ qiān xún sǎ hán xuě,wēi fēng shí èr fú yān huán。
野渡南通赤城道,石桥下锁清溪湾。yě dù nán tōng chì chéng dào,shí qiáo xià suǒ qīng xī wān。
沉沉一洞截山口,恐是天造蓬莱关。chén chén yī dòng jié shān kǒu,kǒng shì tiān zào péng lái guān。
深行入洞凡几里,鸡犬声喧白云里。shēn xíng rù dòng fán jǐ lǐ,jī quǎn shēng xuān bái yún lǐ。
浊水清尘此地分,珠宫贝阙中天起。zhuó shuǐ qīng chén cǐ dì fēn,zhū gōng bèi quē zhōng tiān qǐ。
芝耳曾闻商调悲,松颜不受秦封耻。zhī ěr céng wén shāng diào bēi,sōng yán bù shòu qín fēng chǐ。
涧边夹路记行踪,乱插桃花傍流水。jiàn biān jiā lù jì xíng zōng,luàn chā táo huā bàng liú shuǐ。
西天不教化人城,万片飞霞散晴绮。xī tiān bù jiào huà rén chéng,wàn piàn fēi xiá sàn qíng qǐ。
洞中美人冰雪容,星冠玉佩惊游龙。dòng zhōng měi rén bīng xuě róng,xīng guān yù pèi jīng yóu lóng。
长者为姊弱为妹,临风宛若双芙蓉。zhǎng zhě wèi zǐ ruò wèi mèi,lín fēng wǎn ruò shuāng fú róng。
未识人间有伉俪,但觉世外无春冬。wèi shí rén jiān yǒu kàng lì,dàn jué shì wài wú chūn dōng。
端居不吟芍药句,蛾眉肯蹙莲花峰。duān jū bù yín sháo yào jù,é méi kěn cù lián huā fēng。
三生有客缘未了,不期而遇真奇逢。sān shēng yǒu kè yuán wèi le,bù qī ér yù zhēn qí féng。
雁荡山头日西没,采药迷途意荒忽。yàn dàng shān tóu rì xī méi,cǎi yào mí tú yì huāng hū。
珍禽逸响来缤纷,瑶草幽香散蓬勃。zhēn qín yì xiǎng lái bīn fēn,yáo cǎo yōu xiāng sàn péng bó。
客子由来阮与刘,一一平生有仙骨。kè zi yóu lái ruǎn yǔ liú,yī yī píng shēng yǒu xiān gǔ。
丹室原称姹女家,蓝桥即是神仙窟。dān shì yuán chēng chà nǚ jiā,lán qiáo jí shì shén xiān kū。
双璧相携归洞房,紫衣小队侍两旁。shuāng bì xiāng xié guī dòng fáng,zǐ yī xiǎo duì shì liǎng páng。
霓旌翠葆总生色,鸾箫鼍鼓纷成行。ní jīng cuì bǎo zǒng shēng sè,luán xiāo tuó gǔ fēn chéng xíng。
供炊拟作胡麻饭,合卺先进昆仑觞。gōng chuī nǐ zuò hú má fàn,hé jǐn xiān jìn kūn lún shāng。
鲛绡文席琥珀枕,百岁宁忧春夜长。jiāo xiāo wén xí hǔ pò zhěn,bǎi suì níng yōu chūn yè zhǎng。
天潢牛女漫暌隔,巫山云雨何荒唐。tiān huáng niú nǚ màn kuí gé,wū shān yún yǔ hé huāng táng。
流年忽忽如奔电,偶在山中忆乡县。liú nián hū hū rú bēn diàn,ǒu zài shān zhōng yì xiāng xiàn。
请从此别去还来,却对桃花重开宴。qǐng cóng cǐ bié qù hái lái,què duì táo huā zhòng kāi yàn。
仙凡便觉两悠悠,未尽离觞泪如霰。xiān fán biàn jué liǎng yōu yōu,wèi jǐn lí shāng lèi rú xiàn。
一去如同涧下流,重来事异梁问燕。yī qù rú tóng jiàn xià liú,zhòng lái shì yì liáng wèn yàn。
轻狂柳絮非妾心,珍重蒲花似郎面。qīng kuáng liǔ xù fēi qiè xīn,zhēn zhòng pú huā shì láng miàn。
铜烛半销云母屏,琅函未启黄庭经。tóng zhú bàn xiāo yún mǔ píng,láng hán wèi qǐ huáng tíng jīng。
凤笙绝响缑山黑,瑶瑟断弦湘水青。fèng shēng jué xiǎng gōu shān hēi,yáo sè duàn xián xiāng shuǐ qīng。
玄猿长啸白鹤舞,苍天赤日空岩扃。xuán yuán zhǎng xiào bái hè wǔ,cāng tiān chì rì kōng yán jiōng。
岂知二客一分手,身如梦蝶愁难醒。qǐ zhī èr kè yī fēn shǒu,shēn rú mèng dié chóu nán xǐng。
世移物换几尘劫,桑田海水双浮萍。shì yí wù huàn jǐ chén jié,sāng tián hǎi shuǐ shuāng fú píng。
春来再理登山屐,药裹行装感畴昔。chūn lái zài lǐ dēng shān jī,yào guǒ xíng zhuāng gǎn chóu xī。
人非物是心茫然,小桃花红水空碧。rén fēi wù shì xīn máng rán,xiǎo táo huā hóng shuǐ kōng bì。
耳畔疑闻杵臼声,道傍只见豺狼迹。ěr pàn yí wén chǔ jiù shēng,dào bàng zhǐ jiàn chái láng jì。
风鬟雾鬓今有无,恐在山头化为石。fēng huán wù bìn jīn yǒu wú,kǒng zài shān tóu huà wèi shí。
此身未老将何从,紫府瑶台缪通籍。cǐ shēn wèi lǎo jiāng hé cóng,zǐ fǔ yáo tái móu tōng jí。
人生有合还有离,仙犹未免将奚为。rén shēng yǒu hé hái yǒu lí,xiān yóu wèi miǎn jiāng xī wèi。
山经地志或偶尔,见者何人传者谁。shān jīng dì zhì huò ǒu ěr,jiàn zhě hé rén chuán zhě shuí。
长生久视本绝欲,诲淫野合能无欺。zhǎng shēng jiǔ shì běn jué yù,huì yín yě hé néng wú qī。
赤豹凌风说山鬼,白狐拜斗成妖姬。chì bào líng fēng shuō shān guǐ,bái hú bài dòu chéng yāo jī。
危哉二客幸不死,奇逢堪喜还堪悲。wēi zāi èr kè xìng bù sǐ,qí féng kān xǐ hái kān bēi。
锦衣郎君内供奉,一纸风流百金重。jǐn yī láng jūn nèi gōng fèng,yī zhǐ fēng liú bǎi jīn zhòng。
鹅溪新绢写此图,把玩精神欲飞动。é xī xīn juàn xiě cǐ tú,bǎ wán jīng shén yù fēi dòng。
银台敕使偶得之,坐见丹青照梁栋。yín tái chì shǐ ǒu dé zhī,zuò jiàn dān qīng zhào liáng dòng。
款予频挽木兰舟,催诗旋发蒲萄瓮。kuǎn yǔ pín wǎn mù lán zhōu,cuī shī xuán fā pú táo wèng。
安得人如宋玉才,为君一赋桃源洞。ān dé rén rú sòng yù cái,wèi jūn yī fù táo yuán dòng。

程敏政

明徽州府休宁人,字克勤。程信子。成化二年进士。授编修,历左谕德,以学问该博著称。弘治中官至礼部右侍郎兼侍读学士。见唐寅乡试卷,激赏之。十二年,主持会试,以试题外泄,被劾为通关节于唐寅等,下狱。寻勒致仕卒。有《新安文献志》、《明文衡》、《篁墩集》。 程敏政的作品>>

猜您喜欢

促张令君所许麻油菉豆

程敏政

清油已尽调朱色,菉豆频思却暑汤。qīng yóu yǐ jǐn diào zhū sè,lù dòu pín sī què shǔ tāng。
日日买薪还汲井,令君嘉意可能忘。rì rì mǎi xīn hái jí jǐng,lìng jūn jiā yì kě néng wàng。

和李太守悯雨诗十绝

程敏政

手指庭柯绿未干,心悬民瘼古来难。shǒu zhǐ tíng kē lǜ wèi gàn,xīn xuán mín mò gǔ lái nán。
一时悯雨传新咏,肉食何人耻宴安。yī shí mǐn yǔ chuán xīn yǒng,ròu shí hé rén chǐ yàn ān。

和李太守悯雨诗十绝

程敏政

暂屈渊龙起怒雷,三农忧色未全开。zàn qū yuān lóng qǐ nù léi,sān nóng yōu sè wèi quán kāi。
休言小雨微沾足,原自贤侯一念来。xiū yán xiǎo yǔ wēi zhān zú,yuán zì xián hóu yī niàn lái。

和李太守悯雨诗十绝

程敏政

祝告频繁只自尤,精诚何待舞雩求。zhù gào pín fán zhǐ zì yóu,jīng chéng hé dài wǔ yú qiú。
心期挽得银河水,一洗穷檐万斛愁。xīn qī wǎn dé yín hé shuǐ,yī xǐ qióng yán wàn hú chóu。

和李太守悯雨诗十绝

程敏政

斋心露祷倏经旬,一抚焦枯一怆神。zhāi xīn lù dǎo shū jīng xún,yī fǔ jiāo kū yī chuàng shén。
闻说道中停辔日,屡将甘苦问疲民。wén shuō dào zhōng tíng pèi rì,lǚ jiāng gān kǔ wèn pí mín。

和李太守悯雨诗十绝

程敏政

云上东山雨脚生,耳边长误认溪声。yún shàng dōng shān yǔ jiǎo shēng,ěr biān zhǎng wù rèn xī shēng。
谁言逐客浑闲事,一种难忘畎亩情。shuí yán zhú kè hún xián shì,yī zhǒng nán wàng quǎn mǔ qíng。

和李太守悯雨诗十绝

程敏政

瓣香我欲叩苍天,处处民忧亦可怜。bàn xiāng wǒ yù kòu cāng tiān,chù chù mín yōu yì kě lián。
古歙未应愁地坼,三吴无计补天穿。gǔ shè wèi yīng chóu dì chè,sān wú wú jì bǔ tiān chuān。

和李太守悯雨诗十绝

程敏政

十诗愁绝寄情深,字字分明道苦心。shí shī chóu jué jì qíng shēn,zì zì fēn míng dào kǔ xīn。
薄税轻徭眼前事,拟将方寸作甘霖。báo shuì qīng yáo yǎn qián shì,nǐ jiāng fāng cùn zuò gān lín。

和李太守悯雨诗十绝

程敏政

东阡南陌语叮宁,旱魃何能抵福星。dōng qiān nán mò yǔ dīng níng,hàn bá hé néng dǐ fú xīng。
枯槁半回仍大慰,秋禾连亩翠亭亭。kū gǎo bàn huí réng dà wèi,qiū hé lián mǔ cuì tíng tíng。

和李太守悯雨诗十绝

程敏政

吟筒来自雨师坛,十里澄溪路淼漫。yín tǒng lái zì yǔ shī tán,shí lǐ chéng xī lù miǎo màn。
一为田翁传好语,郡侯清德似刘宽。yī wèi tián wēng chuán hǎo yǔ,jùn hóu qīng dé shì liú kuān。

和李太守悯雨诗十绝

程敏政

眼中珠玉未为多,奈此忧民遣兴何。yǎn zhōng zhū yù wèi wèi duō,nài cǐ yōu mín qiǎn xīng hé。
愿得天瓢一倾泻,笔端风雨共滂?。yuàn dé tiān piáo yī qīng xiè,bǐ duān fēng yǔ gòng pāng tuó。

题范良璧赞画说剑馀情卷

程敏政

横槊赋诗骚将喜,赋诗退虏老兵嗔。héng shuò fù shī sāo jiāng xǐ,fù shī tuì lǔ lǎo bīng chēn。
不知阅武场中士,说剑馀情得几人。bù zhī yuè wǔ chǎng zhōng shì,shuō jiàn yú qíng dé jǐ rén。

题范良璧赞画说剑馀情卷

程敏政

阵法休嗤次律房,茂材曾举郭汾阳。zhèn fǎ xiū chī cì lǜ fáng,mào cái céng jǔ guō fén yáng。
世间名实真须副,展卷令人忆范郎。shì jiān míng shí zhēn xū fù,zhǎn juǎn lìng rén yì fàn láng。

夜读定山与汪循贡士诗有感二绝

程敏政

晦翁心学在真知,知到真时圣可基。huì wēng xīn xué zài zhēn zhī,zhī dào zhēn shí shèng kě jī。
数墨寻行却徒尔,天人相去只毫厘。shù mò xún xíng què tú ěr,tiān rén xiāng qù zhǐ háo lí。

夜读定山与汪循贡士诗有感二绝

程敏政

平生老友定山君,主静工夫久不群。píng shēng lǎo yǒu dìng shān jūn,zhǔ jìng gōng fū jiǔ bù qún。
正义中仁有分别,可将经传作云云。zhèng yì zhōng rén yǒu fēn bié,kě jiāng jīng chuán zuò yún yún。