古诗词

次佩之汝彝登齐云岩联句诗韵

程敏政

倚天青孱颜,万古一幻化。yǐ tiān qīng càn yán,wàn gǔ yī huàn huà。
斗参将可扪,雷雨或在下。dòu cān jiāng kě mén,léi yǔ huò zài xià。
龙潭深叵测,虬木怪相亚。lóng tán shēn pǒ cè,qiú mù guài xiāng yà。
两崖神斧断,危壑鬼工驾。liǎng yá shén fǔ duàn,wēi hè guǐ gōng jià。
峰笋拔地出,石髓袅空泻。fēng sǔn bá dì chū,shí suǐ niǎo kōng xiè。
名争武当胜,德可祝融娅。míng zhēng wǔ dāng shèng,dé kě zhù róng yà。
剑锋秋发铏,宝气夕腾价。jiàn fēng qiū fā xíng,bǎo qì xī téng jià。
真祠故起宋,禹迹漏书夏。zhēn cí gù qǐ sòng,yǔ jì lòu shū xià。
帝游双凤骖,仙来五羊跨。dì yóu shuāng fèng cān,xiān lái wǔ yáng kuà。
心悭孙绰赋,目窘李成画。xīn qiān sūn chuò fù,mù jiǒng lǐ chéng huà。
云深鸡戒晨,风急虎司夜。yún shēn jī jiè chén,fēng jí hǔ sī yè。
磅礴奠兹土,阴晴悯予稼。bàng bó diàn zī tǔ,yīn qíng mǐn yǔ jià。
延生丹几熟,保境旗载祃。yán shēng dān jǐ shú,bǎo jìng qí zài mà。
凭虚疑蜕骨,逃暑如拜赦。píng xū yí tuì gǔ,táo shǔ rú bài shè。
舆论小吴粤,谁诗敌衡华。yú lùn xiǎo wú yuè,shuí shī dí héng huá。
我病惭二疏,君才薄三谢。wǒ bìng cán èr shū,jūn cái báo sān xiè。
共此乐溪山,陋彼事田舍。gòng cǐ lè xī shān,lòu bǐ shì tián shě。
争席从雅俗,掉鞅笑荼蔗。zhēng xí cóng yǎ sú,diào yāng xiào tú zhè。
文旆惊忽淹,朝簪久同卸。wén pèi jīng hū yān,cháo zān jiǔ tóng xiè。
登陟吾屡尝,厌饫子今乍。dēng zhì wú lǚ cháng,yàn yù zi jīn zhà。
倚徙诚多奇,应接恐难暇。yǐ xǐ chéng duō qí,yīng jiē kǒng nán xiá。
守洞沙鹿嬉,献果野?迓。shǒu dòng shā lù xī,xiàn guǒ yě yà。
便当随所之,那复俟休假。biàn dāng suí suǒ zhī,nà fù qí xiū jiǎ。
醉招独鹤俱,吟遣六丁诧。zuì zhāo dú hè jù,yín qiǎn liù dīng chà。
作铭镌薤书,削壁补苔罅。zuò míng juān xiè shū,xuē bì bǔ tái xià。
千里渺双瞩,万窍同一唶。qiān lǐ miǎo shuāng zhǔ,wàn qiào tóng yī zé。
留宿分雾幌,归袖揖风榭。liú sù fēn wù huǎng,guī xiù yī fēng xiè。
喜有黄庭坚,鸡坛正堪藉。xǐ yǒu huáng tíng jiān,jī tán zhèng kān jí。

程敏政

明徽州府休宁人,字克勤。程信子。成化二年进士。授编修,历左谕德,以学问该博著称。弘治中官至礼部右侍郎兼侍读学士。见唐寅乡试卷,激赏之。十二年,主持会试,以试题外泄,被劾为通关节于唐寅等,下狱。寻勒致仕卒。有《新安文献志》、《明文衡》、《篁墩集》。 程敏政的作品>>

猜您喜欢

朴庵先生何公哀挽八章

程敏政

山中逃暑睡方甜,门外於菟识孝廉。shān zhōng táo shǔ shuì fāng tián,mén wài yú tú shí xiào lián。
寿到古稀仍过七,老天明示吉人占。shòu dào gǔ xī réng guò qī,lǎo tiān míng shì jí rén zhàn。

朴庵先生何公哀挽八章

程敏政

曾受清朝御史封,华颠乌帽见真容。céng shòu qīng cháo yù shǐ fēng,huá diān wū mào jiàn zhēn róng。
坟前更竖苍崖石,待取鸾书下九重。fén qián gèng shù cāng yá shí,dài qǔ luán shū xià jiǔ zhòng。

朴庵先生何公哀挽八章

程敏政

敕葬恩深动一时,松楸长系百年思。chì zàng ēn shēn dòng yī shí,sōng qiū zhǎng xì bǎi nián sī。
几筵况有奎文在,不用人歌薤露诗。jǐ yán kuàng yǒu kuí wén zài,bù yòng rén gē xiè lù shī。

许由弃瓢图为廷殷侄题

程敏政

心寂何妨响万瓢,弃心生处胜狂涛。xīn jì hé fáng xiǎng wàn piáo,qì xīn shēng chù shèng kuáng tāo。
耳尘暂灭心尘起,却恐先生见未高。ěr chén zàn miè xīn chén qǐ,què kǒng xiān shēng jiàn wèi gāo。

次韵题竹鹤老人画

程敏政

林间二客妙无语,溪上一航随所之。lín jiān èr kè miào wú yǔ,xī shàng yī háng suí suǒ zhī。
江山偶尔兴不浅,谁说丹青老未奇。jiāng shān ǒu ěr xīng bù qiǎn,shuí shuō dān qīng lǎo wèi qí。

行台春意

程敏政

年年新竹破苍苔,清拂江南旧柏台。nián nián xīn zhú pò cāng tái,qīng fú jiāng nán jiù bǎi tái。
不道停云高兴发,却从江北寄春来。bù dào tíng yún gāo xīng fā,què cóng jiāng běi jì chūn lái。

行台春意

程敏政

纷纷红绿委黄尘,入眼琅玕秀逼人。fēn fēn hóng lǜ wěi huáng chén,rù yǎn láng gān xiù bī rén。
劲操不随霜雪改,行台长占四时春。jìn cāo bù suí shuāng xuě gǎi,xíng tái zhǎng zhàn sì shí chūn。

行台春意

程敏政

风前无数翠鸾翔,粉箨初翻细细香。fēng qián wú shù cuì luán xiáng,fěn tuò chū fān xì xì xiāng。
公暇留题诗满幅,后人应比召公棠。gōng xiá liú tí shī mǎn fú,hòu rén yīng bǐ zhào gōng táng。

行台春意

程敏政

春雷殷殷动江村,头角峥嵘遍石根。chūn léi yīn yīn dòng jiāng cūn,tóu jiǎo zhēng róng biàn shí gēn。
回首一湾溪上路,为君归思绕篁墩。huí shǒu yī wān xī shàng lù,wèi jūn guī sī rào huáng dūn。

汪敦善以詹簿弟春草图索诗强赋一绝不忍复观也

程敏政

满地菲菲绿涨春,多情长践落花茵。mǎn dì fēi fēi lǜ zhǎng chūn,duō qíng zhǎng jiàn luò huā yīn。
谢家风物依然在,不见临池染翰人。xiè jiā fēng wù yī rán zài,bù jiàn lín chí rǎn hàn rén。

约黄司训汝彝

程敏政

数茎白发感流年,三秀灵芝在目前。shù jīng bái fā gǎn liú nián,sān xiù líng zhī zài mù qián。
何地与君堪一语,云岩高处绝尘缘。hé dì yǔ jūn kān yī yǔ,yún yán gāo chù jué chén yuán。

方侍御到京后寄题梅一绝并咏宪台梅三律勉和二篇其一

程敏政

瘦骨冰容不耐寒,春花开落任悲欢。shòu gǔ bīng róng bù nài hán,chūn huā kāi luò rèn bēi huān。
天留一树清溪上,正为山人喜静观。tiān liú yī shù qīng xī shàng,zhèng wèi shān rén xǐ jìng guān。

远上寒山诗意图为汪镒题

程敏政

偶尔拈来语更工,景随天出爱唐风。ǒu ěr niān lái yǔ gèng gōng,jǐng suí tiān chū ài táng fēng。
白云红叶寒山句,早被人传入画中。bái yún hóng yè hán shān jù,zǎo bèi rén chuán rù huà zhōng。

题自写墨梅

程敏政

墨本流传四十秋,不堪重省少年游。mò běn liú chuán sì shí qiū,bù kān zhòng shěng shǎo nián yóu。
山堂雪后摩挲处,赢得寒花照白头。shān táng xuě hòu mó sā chù,yíng dé hán huā zhào bái tóu。

题延龄桥

程敏政

水上新桥卧两虹,延龄题字刻西东。shuǐ shàng xīn qiáo wò liǎng hóng,yán líng tí zì kè xī dōng。
自惭不是题桥手,都入行人指笑中。zì cán bù shì tí qiáo shǒu,dōu rù xíng rén zhǐ xiào zhōng。