古诗词

题戎王出猎图

程敏政

黑山之北青海头,草木摇落风飕飕。hēi shān zhī běi qīng hǎi tóu,cǎo mù yáo luò fēng sōu sōu。
平原一望渺无际,猎骑四踏黄云秋。píng yuán yī wàng miǎo wú jì,liè qí sì tà huáng yún qiū。
戎王小年面如玉,仿佛当时李存勖。róng wáng xiǎo nián miàn rú yù,fǎng fú dāng shí lǐ cún xù。
锦袍白马弯雕弧,一箭真应倒苍鹿。jǐn páo bái mǎ wān diāo hú,yī jiàn zhēn yīng dào cāng lù。
苍鹿却走青羊奔,沙碛霜中馀血痕。cāng lù què zǒu qīng yáng bēn,shā qì shuāng zhōng yú xuè hén。
相随两两奉驱策,毡裘辫发皆羌浑。xiāng suí liǎng liǎng fèng qū cè,zhān qiú biàn fā jiē qiāng hún。
一犬腾身逐惊兔,后骑鞲鹰笑相顾。yī quǎn téng shēn zhú jīng tù,hòu qí gōu yīng xiào xiāng gù。
大家贾勇各忘疲,倒载争多不知暮。dà jiā jiǎ yǒng gè wàng pí,dào zài zhēng duō bù zhī mù。
健儿独往先着鞭,自期百发无虚弦。jiàn ér dú wǎng xiān zhe biān,zì qī bǎi fā wú xū xián。
何物霜蹄忽星迸,脱手落地仍欣然。hé wù shuāng tí hū xīng bèng,tuō shǒu luò dì réng xīn rán。
几辆毡车驻山口,应待归来劝胡酒。jǐ liàng zhān chē zhù shān kǒu,yīng dài guī lái quàn hú jiǔ。
共燖熊掌炙驼峰,《敕勒歌》长出林薮。gòng xún xióng zhǎng zhì tuó fēng,chì lēi gē zhǎng chū lín sǒu。
歌长昼短乐未央,皂旗闪烁天苍凉。gē zhǎng zhòu duǎn lè wèi yāng,zào qí shǎn shuò tiān cāng liáng。
明朝移帐定何所,择地还开新猎场。míng cháo yí zhàng dìng hé suǒ,zé dì hái kāi xīn liè chǎng。
方今圣人居大宝,烽燧无烟罢天讨。fāng jīn shèng rén jū dà bǎo,fēng suì wú yān bà tiān tǎo。
胡雏长作画中看,莫近飞狐塞垣道。hú chú zhǎng zuò huà zhōng kàn,mò jìn fēi hú sāi yuán dào。

程敏政

明徽州府休宁人,字克勤。程信子。成化二年进士。授编修,历左谕德,以学问该博著称。弘治中官至礼部右侍郎兼侍读学士。见唐寅乡试卷,激赏之。十二年,主持会试,以试题外泄,被劾为通关节于唐寅等,下狱。寻勒致仕卒。有《新安文献志》、《明文衡》、《篁墩集》。 程敏政的作品>>

猜您喜欢

王推府许同游黄山忽至潜口告别

程敏政

公暇来乘半日闲,却将游劵负青山。gōng xiá lái chéng bàn rì xián,què jiāng yóu juàn fù qīng shān。
剡溪自熟君家例,莫怪中途冒雨还。shàn xī zì shú jūn jiā lì,mò guài zhōng tú mào yǔ hái。

石壁岭有感王推府之去

程敏政

石梯危磴绕羊肠,千仞峰头一线长。shí tī wēi dèng rào yáng cháng,qiān rèn fēng tóu yī xiàn zhǎng。
自遣吟身来试险,回车先见数王阳。zì qiǎn yín shēn lái shì xiǎn,huí chē xiān jiàn shù wáng yáng。

帕一方为汪廷器母陈孺人八帙之贺物虽甚薄然其中有福寿字共三十数祝望之意则有在也

程敏政

转枝花里织文多,持捧高堂愧绮罗。zhuǎn zhī huā lǐ zhī wén duō,chí pěng gāo táng kuì qǐ luó。
福寿共成三十字,凭人添入庆生歌。fú shòu gòng chéng sān shí zì,píng rén tiān rù qìng shēng gē。

李侯新作秋水亭可望松萝诸山客有遗之沈石田画者正会此意

程敏政

蓦地萝山为写真,石田毫素妙通神。mò dì luó shān wèi xiě zhēn,shí tián háo sù miào tōng shén。
闲来秋水亭中坐,便是丹青个里人。xián lái qiū shuǐ tíng zhōng zuò,biàn shì dān qīng gè lǐ rén。

尤美山房

程敏政

新筑幽居扫翠岚,望中林壑胜西南。xīn zhù yōu jū sǎo cuì lán,wàng zhōng lín hè shèng xī nán。
题名借得欧公语,留与渔樵作美谈。tí míng jiè dé ōu gōng yǔ,liú yǔ yú qiáo zuò měi tán。

古贤图四绝为临塘婿范樟题伊尹

程敏政

三聘幡然出有莘,画图千载见风神。sān pìn fān rán chū yǒu shēn,huà tú qiān zài jiàn fēng shén。
南巢革夏桐宫放,岂是临期促办人。nán cháo gé xià tóng gōng fàng,qǐ shì lín qī cù bàn rén。

古贤图四绝为临塘婿范樟题伊尹

程敏政

金貂并与世尘空,老圃馀情寄郭东。jīn diāo bìng yǔ shì chén kōng,lǎo pǔ yú qíng jì guō dōng。
莫笑种瓜生计拙,此心原慕采薇翁。mò xiào zhǒng guā shēng jì zhuō,cǐ xīn yuán mù cǎi wēi wēng。

古贤图四绝为临塘婿范樟题伊尹

程敏政

雪林樵担压双肩,士有穷通节自坚。xuě lín qiáo dān yā shuāng jiān,shì yǒu qióng tōng jié zì jiān。
赢得马前愚妇骇,快心堪笑亦堪怜。yíng dé mǎ qián yú fù hài,kuài xīn kān xiào yì kān lián。

古贤图四绝为临塘婿范樟题伊尹

程敏政

一竿名重子陵滩,风景真宜入画看。yī gān míng zhòng zi líng tān,fēng jǐng zhēn yí rù huà kàn。
却恐禄多归计好,羊裘零落钓矶寒。què kǒng lù duō guī jì hǎo,yáng qiú líng luò diào jī hán。

览翠亭

程敏政

孤绝东峰一草亭,偶来登眺俯岩扃。gū jué dōng fēng yī cǎo tíng,ǒu lái dēng tiào fǔ yán jiōng。
不知眼界宽多少,天外芙蓉万仞青。bù zhī yǎn jiè kuān duō shǎo,tiān wài fú róng wàn rèn qīng。

葆真轩

程敏政

白云深处小开轩,手阅南华养太元。bái yún shēn chù xiǎo kāi xuān,shǒu yuè nán huá yǎng tài yuán。
静坐不关身外事,任他车马市尘喧。jìng zuò bù guān shēn wài shì,rèn tā chē mǎ shì chén xuān。

慕椿为孙文模赋

程敏政

一树灵椿大十围,秋风回首叹人非。yī shù líng chūn dà shí wéi,qiū fēng huí shǒu tàn rén fēi。
繁阴翠匝行歌地,不忍重看旧舞衣。fán yīn cuì zā xíng gē dì,bù rěn zhòng kàn jiù wǔ yī。

慕椿为孙文模赋

程敏政

雨飘风射八千春,一日丹青见树身。yǔ piāo fēng shè bā qiān chūn,yī rì dān qīng jiàn shù shēn。
何事人生不如树,百年肠断倚庐人。hé shì rén shēng bù rú shù,bǎi nián cháng duàn yǐ lú rén。

别乡友

程敏政

山下邮亭半掩门,故人迎饯一开尊。shān xià yóu tíng bàn yǎn mén,gù rén yíng jiàn yī kāi zūn。
东风别路遥相指,隔岸人间是郑村。dōng fēng bié lù yáo xiāng zhǐ,gé àn rén jiān shì zhèng cūn。

为文模题西坡卷

程敏政

青山一路绕青溪,别墅分明似瀼西。qīng shān yī lù rào qīng xī,bié shù fēn míng shì ráng xī。
何日杖藜寻北阮,手摩新竹更留题。hé rì zhàng lí xún běi ruǎn,shǒu mó xīn zhú gèng liú tí。