古诗词

题戎王出猎图

程敏政

黑山之北青海头,草木摇落风飕飕。hēi shān zhī běi qīng hǎi tóu,cǎo mù yáo luò fēng sōu sōu。
平原一望渺无际,猎骑四踏黄云秋。píng yuán yī wàng miǎo wú jì,liè qí sì tà huáng yún qiū。
戎王小年面如玉,仿佛当时李存勖。róng wáng xiǎo nián miàn rú yù,fǎng fú dāng shí lǐ cún xù。
锦袍白马弯雕弧,一箭真应倒苍鹿。jǐn páo bái mǎ wān diāo hú,yī jiàn zhēn yīng dào cāng lù。
苍鹿却走青羊奔,沙碛霜中馀血痕。cāng lù què zǒu qīng yáng bēn,shā qì shuāng zhōng yú xuè hén。
相随两两奉驱策,毡裘辫发皆羌浑。xiāng suí liǎng liǎng fèng qū cè,zhān qiú biàn fā jiē qiāng hún。
一犬腾身逐惊兔,后骑鞲鹰笑相顾。yī quǎn téng shēn zhú jīng tù,hòu qí gōu yīng xiào xiāng gù。
大家贾勇各忘疲,倒载争多不知暮。dà jiā jiǎ yǒng gè wàng pí,dào zài zhēng duō bù zhī mù。
健儿独往先着鞭,自期百发无虚弦。jiàn ér dú wǎng xiān zhe biān,zì qī bǎi fā wú xū xián。
何物霜蹄忽星迸,脱手落地仍欣然。hé wù shuāng tí hū xīng bèng,tuō shǒu luò dì réng xīn rán。
几辆毡车驻山口,应待归来劝胡酒。jǐ liàng zhān chē zhù shān kǒu,yīng dài guī lái quàn hú jiǔ。
共燖熊掌炙驼峰,《敕勒歌》长出林薮。gòng xún xióng zhǎng zhì tuó fēng,chì lēi gē zhǎng chū lín sǒu。
歌长昼短乐未央,皂旗闪烁天苍凉。gē zhǎng zhòu duǎn lè wèi yāng,zào qí shǎn shuò tiān cāng liáng。
明朝移帐定何所,择地还开新猎场。míng cháo yí zhàng dìng hé suǒ,zé dì hái kāi xīn liè chǎng。
方今圣人居大宝,烽燧无烟罢天讨。fāng jīn shèng rén jū dà bǎo,fēng suì wú yān bà tiān tǎo。
胡雏长作画中看,莫近飞狐塞垣道。hú chú zhǎng zuò huà zhōng kàn,mò jìn fēi hú sāi yuán dào。

程敏政

明徽州府休宁人,字克勤。程信子。成化二年进士。授编修,历左谕德,以学问该博著称。弘治中官至礼部右侍郎兼侍读学士。见唐寅乡试卷,激赏之。十二年,主持会试,以试题外泄,被劾为通关节于唐寅等,下狱。寻勒致仕卒。有《新安文献志》、《明文衡》、《篁墩集》。 程敏政的作品>>

猜您喜欢

沙溪有怀承之亡友

程敏政

里巷重来似隔春,斯文情重欲沾巾。lǐ xiàng zhòng lái shì gé chūn,sī wén qíng zhòng yù zhān jīn。
空阶落叶经残雨,旧壁题名扫暗尘。kōng jiē luò yè jīng cán yǔ,jiù bì tí míng sǎo àn chén。
子弟尚传三礼学,功名甘负百年身。zi dì shàng chuán sān lǐ xué,gōng míng gān fù bǎi nián shēn。
凄凉最是沙溪水,呜咽滔滔远送人。qī liáng zuì shì shā xī shuǐ,wū yàn tāo tāo yuǎn sòng rén。

宿杨干寺有先公题诗刻

程敏政

先公曾此驻安车,屈指年光二十馀。xiān gōng céng cǐ zhù ān chē,qū zhǐ nián guāng èr shí yú。
老衲屡更新寺主,闲云长锁旧岩居。lǎo nà lǚ gèng xīn sì zhǔ,xián yún zhǎng suǒ jiù yán jū。
寻缘邂逅山中客,感昔摩挲石上书。xún yuán xiè hòu shān zhōng kè,gǎn xī mó sā shí shàng shū。
寒雨画廊凝立久,不禁清泪湿衣裾。hán yǔ huà láng níng lì jiǔ,bù jìn qīng lèi shī yī jū。

宿杨干寺有先公题诗刻

程敏政

联镳来过远公房,一上高楼百虑忘。lián biāo lái guò yuǎn gōng fáng,yī shàng gāo lóu bǎi lǜ wàng。
坐近虚檐同听雨,匕翻宿火自添香。zuò jìn xū yán tóng tīng yǔ,bǐ fān sù huǒ zì tiān xiāng。
上人作供时兼酒,学士谈禅欲借床。shàng rén zuò gōng shí jiān jiǔ,xué shì tán chán yù jiè chuáng。
为报登临须早发,呼童乘夜理山装。wèi bào dēng lín xū zǎo fā,hū tóng chéng yè lǐ shān zhuāng。

挽富溪族人西畴处士

程敏政

西畴一夕梦南柯,长叹浮生若逝波。xī chóu yī xī mèng nán kē,zhǎng tàn fú shēng ruò shì bō。
庞老定归耆旧传,汉庭谁入孝廉科。páng lǎo dìng guī qí jiù chuán,hàn tíng shuí rù xiào lián kē。
荐新有子悲鲜稻,击壤何人续旧歌。jiàn xīn yǒu zi bēi xiān dào,jī rǎng hé rén xù jiù gē。
闻说富溪埋玉处,才栽松树已婆娑。wén shuō fù xī mái yù chù,cái zāi sōng shù yǐ pó suō。

黄山观汤泉及龙池小憩祥符寺

程敏政

天教微雨净纤埃,重我登临一度来。tiān jiào wēi yǔ jìng xiān āi,zhòng wǒ dēng lín yī dù lái。
山姓尚随轩帝号,诗龛谁继谪仙才。shān xìng shàng suí xuān dì hào,shī kān shuí jì zhé xiān cái。
云扶绛节中天起,地拔青莲四面开。yún fú jiàng jié zhōng tiān qǐ,dì bá qīng lián sì miàn kāi。
鳌禁半生真浪迹,不知乡国是蓬莱。áo jìn bàn shēng zhēn làng jì,bù zhī xiāng guó shì péng lái。

黄山观汤泉及龙池小憩祥符寺

程敏政

四山回合驾飞桥,似隔云间万里遥。sì shān huí hé jià fēi qiáo,shì gé yún jiān wàn lǐ yáo。
蜃气半天浮海市,龙雷平地起风潮。shèn qì bàn tiān fú hǎi shì,lóng léi píng dì qǐ fēng cháo。
云中鹤叟春锄药,月下青童夜弄箫。yún zhōng hè sǒu chūn chú yào,yuè xià qīng tóng yè nòng xiāo。
碌碌尘寰成底事,却将奇绝付渔樵。lù lù chén huán chéng dǐ shì,què jiāng qí jué fù yú qiáo。

黄山观汤泉及龙池小憩祥符寺

程敏政

怪石如屯虎豹关,仙家真在白云间。guài shí rú tún hǔ bào guān,xiān jiā zhēn zài bái yún jiān。
九州图迹夸谁胜,万古乾坤只此山。jiǔ zhōu tú jì kuā shuí shèng,wàn gǔ qián kūn zhǐ cǐ shān。
丹臼半馀香冉冉,汞泉分出水潺潺。dān jiù bàn yú xiāng rǎn rǎn,gǒng quán fēn chū shuǐ chán chán。
手摩苍藓看题刻,先正高风不可攀。shǒu mó cāng xiǎn kàn tí kè,xiān zhèng gāo fēng bù kě pān。

黄山观汤泉及龙池小憩祥符寺

程敏政

因贪高绝口难名,变态分明是化城。yīn tān gāo jué kǒu nán míng,biàn tài fēn míng shì huà chéng。
巨木几年经魏晋,片云随刻送阴晴。jù mù jǐ nián jīng wèi jìn,piàn yún suí kè sòng yīn qíng。
林开忽见僧堂古,岭尽时逢石栈平。lín kāi hū jiàn sēng táng gǔ,lǐng jǐn shí féng shí zhàn píng。
山上雪飞山下雨,始疑身世半空行。shān shàng xuě fēi shān xià yǔ,shǐ yí shēn shì bàn kōng xíng。

赠乔尹

程敏政

上最初书荷宠光,盛年政事古循良。shàng zuì chū shū hé chǒng guāng,shèng nián zhèng shì gǔ xún liáng。
沙堤学启青云彦,阙里人迎墨绶郎。shā dī xué qǐ qīng yún yàn,quē lǐ rén yíng mò shòu láng。
竹叶上堂供拜寿,梅花沿路照归装。zhú yè shàng táng gōng bài shòu,méi huā yán lù zhào guī zhuāng。
乌台清切储名久,几日徵书出建章。wū tái qīng qiè chǔ míng jiǔ,jǐ rì zhēng shū chū jiàn zhāng。

题吴季良所藏戴文进山水

程敏政

丹青价重钱塘戴,一幅湖山写更工。dān qīng jià zhòng qián táng dài,yī fú hú shān xiě gèng gōng。
高阁倚空凌夜斗,长桥分水架晴虹。gāo gé yǐ kōng líng yè dòu,zhǎng qiáo fēn shuǐ jià qíng hóng。
胜游地接呼猿洞,旧隐人思放鹤翁。shèng yóu dì jiē hū yuán dòng,jiù yǐn rén sī fàng hè wēng。
仿佛画船春载酒,绿阴啼鸟路西东。fǎng fú huà chuán chūn zài jiǔ,lǜ yīn tí niǎo lù xī dōng。

挽汪道全

程敏政

姻党论交二十秋,布衣无竞雪盈头。yīn dǎng lùn jiāo èr shí qiū,bù yī wú jìng xuě yíng tóu。
诸生久奉诗书教,几族能同翰墨俦。zhū shēng jiǔ fèng shī shū jiào,jǐ zú néng tóng hàn mò chóu。
梦拂梨云归海岛,字摹松雪遍乡州。mèng fú lí yún guī hǎi dǎo,zì mó sōng xuě biàn xiāng zhōu。
哀歌一曲无由致,情逐鳙溪水共流。āi gē yī qū wú yóu zhì,qíng zhú yōng xī shuǐ gòng liú。

腊月望日至南山治装北上梅花盛开独酌花前怅然有作

程敏政

手种寒香十八年,盛开长是得春先。shǒu zhǒng hán xiāng shí bā nián,shèng kāi zhǎng shì dé chūn xiān。
江天几放尊前醉,水月从教画里传。jiāng tiān jǐ fàng zūn qián zuì,shuǐ yuè cóng jiào huà lǐ chuán。
正色向予无冷暖,繁花随尔竞丹铅。zhèng sè xiàng yǔ wú lěng nuǎn,fán huā suí ěr jìng dān qiān。
莫言头白轻相弃,冰雪交情晚更坚。mò yán tóu bái qīng xiāng qì,bīng xuě jiāo qíng wǎn gèng jiān。

奉诏北上留别诸乡旧

程敏政

山堂三载病夫身,简册长馀未了因。shān táng sān zài bìng fū shēn,jiǎn cè zhǎng yú wèi le yīn。
恩重有劳催北上,才非那克赞东巡。ēn zhòng yǒu láo cuī běi shàng,cái fēi nà kè zàn dōng xún。
萧萧院竹难离我,的的江梅欲笑人。xiāo xiāo yuàn zhú nán lí wǒ,de de jiāng méi yù xiào rén。
珍重友朋相饯意,不辞倾倒渭城春。zhēn zhòng yǒu péng xiāng jiàn yì,bù cí qīng dào wèi chéng chūn。

宿水西寺

程敏政

匆匆行李欲趋朝,更向山中住一宵。cōng cōng xíng lǐ yù qū cháo,gèng xiàng shān zhōng zhù yī xiāo。
野衲似惊来旧雨,舟人相庆得新潮。yě nà shì jīng lái jiù yǔ,zhōu rén xiāng qìng dé xīn cháo。
行分晓色钟初动,睡足春风酒半消。xíng fēn xiǎo sè zhōng chū dòng,shuì zú chūn fēng jiǔ bàn xiāo。
前路不堪为别处,浦云江树隔河桥。qián lù bù kān wèi bié chù,pǔ yún jiāng shù gé hé qiáo。

世禄堂为绩溪仁里程佐时赋

程敏政

重对青山起画堂,义兼君父两难忘。zhòng duì qīng shān qǐ huà táng,yì jiān jūn fù liǎng nán wàng。
槐塘业在清风远,花县人归白昼长。huái táng yè zài qīng fēng yuǎn,huā xiàn rén guī bái zhòu zhǎng。
聚族久题仁作里,传家真守墨为庄。jù zú jiǔ tí rén zuò lǐ,chuán jiā zhēn shǒu mò wèi zhuāng。
百年肯构还相勉,世牒无惭洛下房。bǎi nián kěn gòu hái xiāng miǎn,shì dié wú cán luò xià fáng。