古诗词

题戎王出猎图

程敏政

黑山之北青海头,草木摇落风飕飕。hēi shān zhī běi qīng hǎi tóu,cǎo mù yáo luò fēng sōu sōu。
平原一望渺无际,猎骑四踏黄云秋。píng yuán yī wàng miǎo wú jì,liè qí sì tà huáng yún qiū。
戎王小年面如玉,仿佛当时李存勖。róng wáng xiǎo nián miàn rú yù,fǎng fú dāng shí lǐ cún xù。
锦袍白马弯雕弧,一箭真应倒苍鹿。jǐn páo bái mǎ wān diāo hú,yī jiàn zhēn yīng dào cāng lù。
苍鹿却走青羊奔,沙碛霜中馀血痕。cāng lù què zǒu qīng yáng bēn,shā qì shuāng zhōng yú xuè hén。
相随两两奉驱策,毡裘辫发皆羌浑。xiāng suí liǎng liǎng fèng qū cè,zhān qiú biàn fā jiē qiāng hún。
一犬腾身逐惊兔,后骑鞲鹰笑相顾。yī quǎn téng shēn zhú jīng tù,hòu qí gōu yīng xiào xiāng gù。
大家贾勇各忘疲,倒载争多不知暮。dà jiā jiǎ yǒng gè wàng pí,dào zài zhēng duō bù zhī mù。
健儿独往先着鞭,自期百发无虚弦。jiàn ér dú wǎng xiān zhe biān,zì qī bǎi fā wú xū xián。
何物霜蹄忽星迸,脱手落地仍欣然。hé wù shuāng tí hū xīng bèng,tuō shǒu luò dì réng xīn rán。
几辆毡车驻山口,应待归来劝胡酒。jǐ liàng zhān chē zhù shān kǒu,yīng dài guī lái quàn hú jiǔ。
共燖熊掌炙驼峰,《敕勒歌》长出林薮。gòng xún xióng zhǎng zhì tuó fēng,chì lēi gē zhǎng chū lín sǒu。
歌长昼短乐未央,皂旗闪烁天苍凉。gē zhǎng zhòu duǎn lè wèi yāng,zào qí shǎn shuò tiān cāng liáng。
明朝移帐定何所,择地还开新猎场。míng cháo yí zhàng dìng hé suǒ,zé dì hái kāi xīn liè chǎng。
方今圣人居大宝,烽燧无烟罢天讨。fāng jīn shèng rén jū dà bǎo,fēng suì wú yān bà tiān tǎo。
胡雏长作画中看,莫近飞狐塞垣道。hú chú zhǎng zuò huà zhōng kàn,mò jìn fēi hú sāi yuán dào。

程敏政

明徽州府休宁人,字克勤。程信子。成化二年进士。授编修,历左谕德,以学问该博著称。弘治中官至礼部右侍郎兼侍读学士。见唐寅乡试卷,激赏之。十二年,主持会试,以试题外泄,被劾为通关节于唐寅等,下狱。寻勒致仕卒。有《新安文献志》、《明文衡》、《篁墩集》。 程敏政的作品>>

猜您喜欢

挽朱维吉

程敏政

磐石山前土一抔,几株乔木带寒流。pán shí shān qián tǔ yī póu,jǐ zhū qiáo mù dài hán liú。
明明孝义题碑碣,莫为时名吊奕秋。míng míng xiào yì tí bēi jié,mò wèi shí míng diào yì qiū。

读宋史四首太祖

程敏政

黄袍那得便加身,禅诏由来宿搆新。huáng páo nà dé biàn jiā shēn,chán zhào yóu lái sù gòu xīn。
地下董狐招不起,谁将心事许三臣。dì xià dǒng hú zhāo bù qǐ,shuí jiāng xīn shì xǔ sān chén。

读宋史四首太祖

程敏政

乱离初见武功成,掌上河东未足平。luàn lí chū jiàn wǔ gōng chéng,zhǎng shàng hé dōng wèi zú píng。
开宝八年归正统,至公书法爱徐生。kāi bǎo bā nián guī zhèng tǒng,zhì gōng shū fǎ ài xú shēng。

读宋史四首太祖

程敏政

野录山僧本好奇,是谁删润转生疑。yě lù shān sēng běn hǎo qí,shì shuí shān rùn zhuǎn shēng yí。
由来授受分明处,涑水先生却备知。yóu lái shòu shòu fēn míng chù,sù shuǐ xiān shēng què bèi zhī。

读宋史四首太祖

程敏政

金匮盟寒固可哀,何缘推出杀心来。jīn kuì méng hán gù kě āi,hé yuán tuī chū shā xīn lái。
斧声烛影都无谓,胜国诸公有史才。fǔ shēng zhú yǐng dōu wú wèi,shèng guó zhū gōng yǒu shǐ cái。

雨后绝句示小女

程敏政

天井无沙潦水空,临流一树石榴红。tiān jǐng wú shā lǎo shuǐ kōng,lín liú yī shù shí liú hóng。
女郎学语惊相报,几瓣胭脂落镜中。nǚ láng xué yǔ jīng xiāng bào,jǐ bàn yān zhī luò jìng zhōng。

题姜廷宪中书小景画

程敏政

雨落山前双树村,石溪流水带沙浑。yǔ luò shān qián shuāng shù cūn,shí xī liú shuǐ dài shā hún。
野人赤脚如归鸟,不怕春泥半拥门。yě rén chì jiǎo rú guī niǎo,bù pà chūn ní bàn yōng mén。

哭坦侄二首

程敏政

两地惊心最可怜,别来长梦抱儿眠。liǎng dì jīng xīn zuì kě lián,bié lái zhǎng mèng bào ér mián。
岂知一段青云器,只向人间住八年。qǐ zhī yī duàn qīng yún qì,zhǐ xiàng rén jiān zhù bā nián。

哭坦侄二首

程敏政

恸指苍天泪两垂,海枯难尽竹林悲。tòng zhǐ cāng tiān lèi liǎng chuí,hǎi kū nán jǐn zhú lín bēi。
床头几卷残书册,一世辛勤付与谁。chuáng tóu jǐ juǎn cán shū cè,yī shì xīn qín fù yǔ shuí。

送克宽弟南还至茶庵独归

程敏政

垂野阴云一望迷,送行愁问路东西。chuí yě yīn yún yī wàng mí,sòng xíng chóu wèn lù dōng xī。
不知几日黄梅雨,门外青泥没马蹄。bù zhī jǐ rì huáng méi yǔ,mén wài qīng ní méi mǎ tí。

送克宽弟南还至茶庵独归

程敏政

赏心已负一年春,野寺从来别恨新。shǎng xīn yǐ fù yī nián chūn,yě sì cóng lái bié hèn xīn。
酒尽沙头催上马,断堤新草独归人。jiǔ jǐn shā tóu cuī shàng mǎ,duàn dī xīn cǎo dú guī rén。

送克宽弟南还至茶庵独归

程敏政

一径棠花照水开,可怜新病废衔杯。yī jìng táng huā zhào shuǐ kāi,kě lián xīn bìng fèi xián bēi。
早知别泪多如雨,悔不临岐尽醉来。zǎo zhī bié lèi duō rú yǔ,huǐ bù lín qí jǐn zuì lái。

题刘廷问舍人所藏夏仲昭太常晴雨二竹

程敏政

太常醉搦紫宣毫,不写李王金错刀。tài cháng zuì nuò zǐ xuān háo,bù xiě lǐ wáng jīn cuò dāo。
阁舍朝回卷帘处,楚江风雨战秋涛。gé shě cháo huí juǎn lián chù,chǔ jiāng fēng yǔ zhàn qiū tāo。

题刘廷问舍人所藏夏仲昭太常晴雨二竹

程敏政

旧宅依稀练水傍,古墩幽竹自成行。jiù zhái yī xī liàn shuǐ bàng,gǔ dūn yōu zhú zì chéng xíng。
披图却似身重到,刺眼翛翛凤尾长。pī tú què shì shēn zhòng dào,cì yǎn xiāo xiāo fèng wěi zhǎng。

邀同馆诸公赏盆池莲

程敏政

新秋团扇不禁风,退直相期出禁东。xīn qiū tuán shàn bù jìn fēng,tuì zhí xiāng qī chū jìn dōng。
池馆不嫌来结社,水花犹有一枝红。chí guǎn bù xián lái jié shè,shuǐ huā yóu yǒu yī zhī hóng。