古诗词

呼卢得彩诗

徐渭

门生梅得四,予亦掷浑红。mén shēng méi dé sì,yǔ yì zhì hún hóng。
客挈一壶酒,秋生半夜风。kè qiè yī hú jiǔ,qiū shēng bàn yè fēng。
月明团玉兔,灯暗听飞鸿。yuè míng tuán yù tù,dēng àn tīng fēi hóng。
明日还高兴,龙山上几重。míng rì hái gāo xīng,lóng shān shàng jǐ zhòng。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

过陈氏园看杜鹃花花高可十五尺馀郡中无其比也

徐渭

西蜀来时一寸高,如今丈五尚馀梢。xī shǔ lái shí yī cùn gāo,rú jīn zhàng wǔ shàng yú shāo。
翻霞弄日长空上,笑杀朱榴著地烧。fān xiá nòng rì zhǎng kōng shàng,xiào shā zhū liú zhù dì shāo。

镜湖竹枝词

徐渭

越女红裙娇石榴,双双荡桨在中流。yuè nǚ hóng qún jiāo shí liú,shuāng shuāng dàng jiǎng zài zhōng liú。
憨妆又怕旁人笑,一柄荷花遮满头。hān zhuāng yòu pà páng rén xiào,yī bǐng hé huā zhē mǎn tóu。

镜湖竹枝词

徐渭

杏子红衫一女郎,郁金衣带一苇航。xìng zi hóng shān yī nǚ láng,yù jīn yī dài yī wěi háng。
堤长水阔家何处,十里荷花分外香。dī zhǎng shuǐ kuò jiā hé chù,shí lǐ hé huā fēn wài xiāng。

上谷边词

徐渭

胡儿住牧龙门湾,胡妇烹羊劝客餐。hú ér zhù mù lóng mén wān,hú fù pēng yáng quàn kè cān。
一醉胡家何不可,只愁日落过河难。yī zuì hú jiā hé bù kě,zhǐ chóu rì luò guò hé nán。

上谷边词

徐渭

风吹乾草没沙泥,啮草奔风马自蹄。fēng chuī qián cǎo méi shā ní,niè cǎo bēn fēng mǎ zì tí。
却问骆驼何处去,大酋随猎未曾归。què wèn luò tuó hé chù qù,dà qiú suí liè wèi céng guī。

上谷边词

徐渭

胡儿处处路旁逢,别有姿颜似慕容。hú ér chù chù lù páng féng,bié yǒu zī yán shì mù róng。
乞得杏仁诸妹食,射穿杨叶一翎风。qǐ dé xìng rén zhū mèi shí,shè chuān yáng yè yī líng fēng。

上谷边词

徐渭

骆驼见柳等闲枯,虏见南醪命?殂。luò tuó jiàn liǔ děng xián kū,lǔ jiàn nán láo mìng pīn cú。
倒与鸱夷留一滴,回缰犹作卯儿姑。dào yǔ chī yí liú yī dī,huí jiāng yóu zuò mǎo ér gū。

黄杨山

徐渭

石牙初豁转成含,近顶如脐著一庵。shí yá chū huō zhuǎn chéng hán,jìn dǐng rú qí zhù yī ān。
谷口进来三万丈,数株松柏似江南。gǔ kǒu jìn lái sān wàn zhàng,shù zhū sōng bǎi shì jiāng nán。

画两僮枕帚而睡疑是寒拾应人索咏

徐渭

人间何日不尘生,扫到何年扫得清。rén jiān hé rì bù chén shēng,sǎo dào hé nián sǎo dé qīng。
输与天台双行者,睡弯苕帚午鸡鸣。shū yǔ tiān tái shuāng xíng zhě,shuì wān sháo zhǒu wǔ jī míng。

画高岭莫行僧众

徐渭

知是峨眉第几盘,客僧愁宿日低山。zhī shì é méi dì jǐ pán,kè sēng chóu sù rì dī shān。
头陀指与烟生处,只隔红霞四五湾。tóu tuó zhǐ yǔ yān shēng chù,zhǐ gé hóng xiá sì wǔ wān。

应别索又一幅

徐渭

何方行脚两缁衣,万仞冈头鸟际归。hé fāng xíng jiǎo liǎng zī yī,wàn rèn gāng tóu niǎo jì guī。
满袖白云天上物,下来放出世间飞。mǎn xiù bái yún tiān shàng wù,xià lái fàng chū shì jiān fēi。

白云深山掘芝者

徐渭

天外白云必尔家,微红双颊饱朱砂。tiān wài bái yún bì ěr jiā,wēi hóng shuāng jiá bǎo zhū shā。
神仙岂是灵芝得,枉用锹锄坏紫霞。shén xiān qǐ shì líng zhī dé,wǎng yòng qiāo chú huài zǐ xiá。

女仙弹琴

徐渭

流水东来响白蛇,高松西畔隔红霞。liú shuǐ dōng lái xiǎng bái shé,gāo sōng xī pàn gé hóng xiá。
弹琴未必神仙事,只好呼侬女伯牙。dàn qín wèi bì shén xiān shì,zhǐ hǎo hū nóng nǚ bó yá。

赋得奕仙

徐渭

楸玉枰开映指长,美人疑思倚新妆。qiū yù píng kāi yìng zhǐ zhǎng,měi rén yí sī yǐ xīn zhuāng。
惟应赌墅风流客,与较斜飞势一行。wéi yīng dǔ shù fēng liú kè,yǔ jiào xié fēi shì yī xíng。

题王质烂柯图

徐渭

闲看数著烂樵柯,涧草山花一刹那。xián kàn shù zhù làn qiáo kē,jiàn cǎo shān huā yī shā nà。
五百年来棋一局,仙家岁月也无多。wǔ bǎi nián lái qí yī jú,xiān jiā suì yuè yě wú duō。