古诗词

张氏子黄鹦鹉

徐渭

见说黄鹦鹉,西来自氐羌。jiàn shuō huáng yīng wǔ,xī lái zì dī qiāng。
色今分间正,天与改文章。sè jīn fēn jiān zhèng,tiān yǔ gǎi wén zhāng。
竟夺春鹂羽,全为汉鹄翔。jìng duó chūn lí yǔ,quán wèi hàn gǔ xiáng。
能言猩敢并,借染蜜初房。néng yán xīng gǎn bìng,jiè rǎn mì chū fáng。
稍挂杨丝乱,聊毸菊瓣张。shāo guà yáng sī luàn,liáo sāi jú bàn zhāng。
金钗翘卫女,红豆惹萧娘。jīn chāi qiào wèi nǚ,hóng dòu rě xiāo niáng。
恼燕依人紫,愁鹰掠兔苍。nǎo yàn yī rén zǐ,chóu yīng lüè tù cāng。
香拳闲铁爪,妙影闪铜梁。xiāng quán xián tiě zhǎo,miào yǐng shǎn tóng liáng。
江夏埋词客,秦山问上皇。jiāng xià mái cí kè,qín shān wèn shàng huáng。
赭袍双映浅,芳草一洲长。zhě páo shuāng yìng qiǎn,fāng cǎo yī zhōu zhǎng。
梦兆呈妃子,琵琶唤海倡。mèng zhào chéng fēi zi,pí pá huàn hǎi chàng。
性情胎戊巳,音韵合宫商。xìng qíng tāi wù sì,yīn yùn hé gōng shāng。
百鸟窥应噪,孤凰见必伤。bǎi niǎo kuī yīng zào,gū huáng jiàn bì shāng。
未能求一友,差可哭三良。wèi néng qiú yī yǒu,chà kě kū sān liáng。
老病浑如昨,新闻喜未尝。lǎo bìng hún rú zuó,xīn wén xǐ wèi cháng。
借看如可许,香稻当茶汤。jiè kàn rú kě xǔ,xiāng dào dāng chá tāng。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

王元章倒枝梅画

徐渭

皓态孤芳压俗姿,不堪复写拂云枝。hào tài gū fāng yā sú zī,bù kān fù xiě fú yún zhī。
从来万事嫌高格,莫怪梅花著地垂。cóng lái wàn shì xián gāo gé,mò guài méi huā zhù dì chuí。

画梅时正雪下

徐渭

谁写孤山伴鹤枝,早春窗下索题诗。shuí xiě gū shān bàn hè zhī,zǎo chūn chuāng xià suǒ tí shī。
今朝风景偏相似,是我寻他雪下时。jīn cháo fēng jǐng piān xiāng shì,shì wǒ xún tā xuě xià shí。

题画梅

徐渭

凫牛两碟酒三卮,索写梅花四句诗。fú niú liǎng dié jiǔ sān zhī,suǒ xiě méi huā sì jù shī。
想见元章愁米日,不知几斗换冰枝。xiǎng jiàn yuán zhāng chóu mǐ rì,bù zhī jǐ dòu huàn bīng zhī。

题画梅

徐渭

从来不见梅花谱,信手拈来自有神。cóng lái bù jiàn méi huā pǔ,xìn shǒu niān lái zì yǒu shén。
不信试看千万树,东风吹著便成春。bù xìn shì kàn qiān wàn shù,dōng fēng chuī zhù biàn chéng chūn。

云门寺题画梅

徐渭

浮桥流水雪潺潺,客子来游二月阑。fú qiáo liú shuǐ xuě chán chán,kè zi lái yóu èr yuè lán。
蓓蕾巳青酸满树,梅花只就画中看。bèi lěi sì qīng suān mǎn shù,méi huā zhǐ jiù huà zhōng kàn。

徐渭

叶叶枝枝逐景生,高高下下自人情。yè yè zhī zhī zhú jǐng shēng,gāo gāo xià xià zì rén qíng。
两梢直拔青天上,留取根丛作雨声。liǎng shāo zhí bá qīng tiān shàng,liú qǔ gēn cóng zuò yǔ shēng。

徐渭

郡城去海不为遥,墨箨淋漓似郁蛟。jùn chéng qù hǎi bù wèi yáo,mò tuò lín lí shì yù jiāo。
莫遣风来吹一叶,恐于笺上作波涛。mò qiǎn fēng lái chuī yī yè,kǒng yú jiān shàng zuò bō tāo。

徐渭

片石苍苍映莽林,南宫如见拜难禁。piàn shí cāng cāng yìng mǎng lín,nán gōng rú jiàn bài nán jìn。
牛车若使能移去,卖与侯家五百金。niú chē ruò shǐ néng yí qù,mài yǔ hóu jiā wǔ bǎi jīn。

徐渭

昨宵风雨折东园,那许从天乞一竿。zuó xiāo fēng yǔ zhé dōng yuán,nà xǔ cóng tiān qǐ yī gān。
数叶传神为不朽,儒寒道瘦任人看。shù yè chuán shén wèi bù xiǔ,rú hán dào shòu rèn rén kàn。

徐渭

林梢片石墨初笼,冻笔勾寒入指中。lín shāo piàn shí mò chū lóng,dòng bǐ gōu hán rù zhǐ zhōng。
急遣苍头沽一榼,破帘穿日荡杯红。jí qiǎn cāng tóu gū yī kē,pò lián chuān rì dàng bēi hóng。

徐渭

笔底霜丛三四竿,园中解箨两三年。bǐ dǐ shuāng cóng sān sì gān,yuán zhōng jiě tuò liǎng sān nián。
修蛇拔尾当黄土,小凤梳翎在碧天。xiū shé bá wěi dāng huáng tǔ,xiǎo fèng shū líng zài bì tiān。

徐渭

修蛇有尾频年坠,小凤为翎几日成。xiū shé yǒu wěi pín nián zhuì,xiǎo fèng wèi líng jǐ rì chéng。
输与寒梢三十尺,春来只用一雷惊。shū yǔ hán shāo sān shí chǐ,chūn lái zhǐ yòng yī léi jīng。

徐渭

人家宿纸几时收,紫兔尖尖走泼油。rén jiā sù zhǐ jǐ shí shōu,zǐ tù jiān jiān zǒu pō yóu。
竹影满窗凉似水,断厓疏雨数竿秋。zhú yǐng mǎn chuāng liáng shì shuǐ,duàn yá shū yǔ shù gān qiū。

徐渭

昨夜窗前风月时,数竿疏影响书帏。zuó yè chuāng qián fēng yuè shí,shù gān shū yǐng xiǎng shū wéi。
今朝榻向溪藤上,犹觉秋声笔底飞。jīn cháo tà xiàng xī téng shàng,yóu jué qiū shēng bǐ dǐ fēi。

徐渭

怪石初烘泼墨匀,吴笺短短缩霜筠。guài shí chū hōng pō mò yún,wú jiān duǎn duǎn suō shuāng yún。
长空五尺青鸾尾,一半斜封在白云。zhǎng kōng wǔ chǐ qīng luán wěi,yī bàn xié fēng zài bái yún。