古诗词

赠陈君

徐渭

珍木无弱羽,广川饶劲鳞。zhēn mù wú ruò yǔ,guǎng chuān ráo jìn lín。
皇都郁嵯峨,多士如繁星。huáng dōu yù cuó é,duō shì rú fán xīng。
陈君在乡曲,少小驰芳声。chén jūn zài xiāng qū,shǎo xiǎo chí fāng shēng。
去我三百里,可望不可亲。qù wǒ sān bǎi lǐ,kě wàng bù kě qīn。
昨予志广览,自越之燕京。zuó yǔ zhì guǎng lǎn,zì yuè zhī yàn jīng。
见君长安道,一问知姓名。jiàn jūn zhǎng ān dào,yī wèn zhī xìng míng。
却复讯动止,握手为予陈。què fù xùn dòng zhǐ,wò shǒu wèi yǔ chén。
自受相公知,忽忽复几春。zì shòu xiāng gōng zhī,hū hū fù jǐ chūn。
一朝去乡校,今作太学生。yī cháo qù xiāng xiào,jīn zuò tài xué shēng。
言温动有礼,志壮气自信。yán wēn dòng yǒu lǐ,zhì zhuàng qì zì xìn。
晢颜口若海,丰下而长身。zhé yán kǒu ruò hǎi,fēng xià ér zhǎng shēn。
再往论文史,终夕如倒囷。zài wǎng lùn wén shǐ,zhōng xī rú dào qūn。
藻思蔚以妍,俨与骨相并。zǎo sī wèi yǐ yán,yǎn yǔ gǔ xiāng bìng。
王良御八骏,技绝物有神。wáng liáng yù bā jùn,jì jué wù yǒu shén。
一日骛千里,安得留其行。yī rì wù qiān lǐ,ān dé liú qí xíng。
念予复南去,揽策临修程。niàn yǔ fù nán qù,lǎn cè lín xiū chéng。
小见伺越鸟,只入枪榆群。xiǎo jiàn cì yuè niǎo,zhǐ rù qiāng yú qún。
思君不能置,短篇陈素情。sī jūn bù néng zhì,duǎn piān chén sù qíng。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

木笔花

徐渭

束如笔颖放如莲,画笔临时两斗妍。shù rú bǐ yǐng fàng rú lián,huà bǐ lín shí liǎng dòu yán。
料得将开园内日,霞笺雨墨写青天。liào dé jiāng kāi yuán nèi rì,xiá jiān yǔ mò xiě qīng tiān。

茉莉花

徐渭

南海曾经驻客骖,芳称茉莉荔称甘。nán hǎi céng jīng zhù kè cān,fāng chēng mò lì lì chēng gān。
如今画里看花色,记得依稀似海南。rú jīn huà lǐ kàn huā sè,jì dé yī xī shì hǎi nán。

画玫瑰花

徐渭

画里看花不下楼,甜香已觉入清喉。huà lǐ kàn huā bù xià lóu,tián xiāng yǐ jué rù qīng hóu。
无因摘向金陵去,短撅长丁送茗瓯。wú yīn zhāi xiàng jīn líng qù,duǎn juē zhǎng dīng sòng míng ōu。

青门山人画滇茶花

徐渭

武林画史沈青门,把兔申藤善写生。wǔ lín huà shǐ shěn qīng mén,bǎ tù shēn téng shàn xiě shēng。
何事胭脂鲜若此,一天露水带昆明。hé shì yān zhī xiān ruò cǐ,yī tiān lù shuǐ dài kūn míng。

徐渭

莫讶春光不属侬,一香已足压千红。mò yà chūn guāng bù shǔ nóng,yī xiāng yǐ zú yā qiān hóng。
总令摘向韩娘袖,不作人间脑麝风。zǒng lìng zhāi xiàng hán niáng xiù,bù zuò rén jiān nǎo shè fēng。

松竹梅

徐渭

朱碧娇啼二月莺,却都输与此三君。zhū bì jiāo tí èr yuè yīng,què dōu shū yǔ cǐ sān jūn。
若添明月孤来鹤,踏乱松尖一片云。ruò tiān míng yuè gū lái hè,tà luàn sōng jiān yī piàn yún。

作荷芦于是日亦次朝题

徐渭

芦上荷花高一寻,芦中夏色冻阴阴。lú shàng hé huā gāo yī xún,lú zhōng xià sè dòng yīn yīn。
兴虽有馀笔秃尽,难画鸬鹚照浅深。xīng suī yǒu yú bǐ tū jǐn,nán huà lú cí zhào qiǎn shēn。

芭蕉墨牡丹

徐渭

知道行家学不来,烂涂蕉叶倒莓苔。zhī dào xíng jiā xué bù lái,làn tú jiāo yè dào méi tái。
冯伊遮盖无盐墨,免作胭脂抹瘿腮。féng yī zhē gài wú yán mò,miǎn zuò yān zhī mǒ yǐng sāi。

芭蕉玉簪

徐渭

烂醉中秋睡起迟,苍蝇留墨研头池。làn zuì zhōng qiū shuì qǐ chí,cāng yíng liú mò yán tóu chí。
合欢翠扇遮羞面,白玉搔头去嫁谁。hé huān cuì shàn zhē xiū miàn,bái yù sāo tóu qù jià shuí。

芭蕉鸡冠

徐渭

芭蕉叶下鸡冠花,一朵红鲜不可遮。bā jiāo yè xià jī guān huā,yī duǒ hóng xiān bù kě zhē。
老夫烂醉抺此幅,雨后西天忽晚霞。lǎo fū làn zuì mèi cǐ fú,yǔ hòu xī tiān hū wǎn xiá。

梅桂谖草

徐渭

金陵梅桂饀酥蒸,北地黄花掺肉羹。jīn líng méi guì táo sū zhēng,běi dì huáng huā càn ròu gēng。
一吸葡萄春五斗,旋移狂墨写刘伶。yī xī pú táo chūn wǔ dòu,xuán yí kuáng mò xiě liú líng。

枯木石竹

徐渭

道人写竹并枯丛,却与禅家气味同。dào rén xiě zhú bìng kū cóng,què yǔ chán jiā qì wèi tóng。
大抵绝无花叶相,一团苍老墓烟中。dà dǐ jué wú huā yè xiāng,yī tuán cāng lǎo mù yān zhōng。

题画白头翁桃花

徐渭

白头翁亦恋花枝,飞上桃花影自窥。bái tóu wēng yì liàn huā zhī,fēi shàng táo huā yǐng zì kuī。
若使逢花不能赏,也应花鸟笑人痴。ruò shǐ féng huā bù néng shǎng,yě yīng huā niǎo xiào rén chī。

题画白头翁桃花

徐渭

雷雨垂垂翠色繁,古松阴里了歌喧。léi yǔ chuí chuí cuì sè fán,gǔ sōng yīn lǐ le gē xuān。
问渠何事为人语,我爱山中听鸟言。wèn qú hé shì wèi rén yǔ,wǒ ài shān zhōng tīng niǎo yán。

题画白头翁桃花

徐渭

金缕围睛可一针,端州石子尔为珍。jīn lǚ wéi jīng kě yī zhēn,duān zhōu shí zi ěr wèi zhēn。
夜来迸破封函土,飞入谁家苦竹林。yè lái bèng pò fēng hán tǔ,fēi rù shuí jiā kǔ zhú lín。